Cô không hiểu bản thân bị gì nữa. Rõ ràng chỉ là bạn thanh mai trúc mã, vậy mà vừa nghe anh đi xem mắt, lòng cô lại như bị đè nặng.
Lục Uyển Hà nhanh chóng đè nén cảm xúc, ngẩng đầu lại, nở một nụ cười như không có chuyện gì:
"Cũng tốt mà, em cũng đến tuổi rồi."
Lần này, người tắt nụ cười lại là Mục Thời.
Sắc mặt anh tối lại, ánh mắt nhìn cô dường như mang theo một thứ gì đó vừa sâu vừa buốt.
"Chị không có gì muốn nói à?"
Anh không cam lòng, khẽ gặng hỏi.
Lục Uyển Hà đối diện ánh mắt dò hỏi ấy, nghiêm túc đáp:
"Tất nhiên là có."
Ánh mắt cô rơi xuống, chỉ vào đôi giày da của anh:
"Giày em bị bắn bùn rồi kìa."
Mục Thời lập tức cúi đầu nhìn, quả nhiên đôi giày da vừa lau sạch trước khi ra khỏi nhà đã dính vài vệt bùn nhỏ.
Anh bất lực thở dài, nhìn cô cố tình né tránh vấn đề, chán nản nói:
"Chị biết em không có ý đó mà…"
Lục Uyển Hà khựng lại, mắt ánh lên tia khó xử, vội quay mặt đi không nói gì.
Mục Thời thấy cô im lặng, cắn nhẹ môi dưới, cuối cùng vẫn mở lời:
"Chỉ cần chị mở miệng, em có thể không đi."
Nhưng câu nói như viên đá rơi tõm xuống ao nước, chẳng gợn chút sóng nào.
Đến khi hai người quay về đến nhà, hy vọng mong manh trong lòng anh cũng hoàn toàn tắt lịm.
"Được rồi, em hiểu rồi."
Mục Thời lạnh nhạt lên tiếng:
"Em sẽ đi."
Nói xong liền quay người kéo cửa xe.
Lục Uyển Hà nhìn bóng lưng anh quay bước, lòng chợt co thắt, tay siết chặt, không nhịn được gọi:
"Mục Thời…"
Mục Thời lập tức dừng bước, ngoảnh đầu lại, trong mắt có chút vui mừng lóe lên.
Nhưng ngay giây sau, niềm vui ấy bị xé toạc thành từng mảnh:
"Nếu cô gái ấy tốt, thì hãy cho cô ấy một cơ hội."
Lòng Mục Thời như bị ai đó bóp nghẹn, gần như không dám tin vào tai mình.
Lục Uyển Hà nói xong thì không dám nhìn vào mắt anh, quay người bước nhanh vào trong sân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!