Ông chủ đùng đùng nổi giận, đập máy tính, hét vào mặt quản lý:
"Chuyện gì đây?! Đây là loại show gì vậy?! Cái show thế này mà mày dám đưa cho Dư Vi đi?!"
Ai chẳng biết Dư Vi là "chim hoàng yến" trong lòng sếp lớn của công ty chúng tôi.
Quản lý mồ hôi vã như tắm:
"Em… em liên hệ bộ phận liên quan xử lý ngay!"
Nhưng khi bộ phận pháp lý lần mò ra chân tướng đầu tư đứng sau chương trình, vị sếp tổng đang nổi giận lúc này chỉ còn biết ngồi phịch xuống ghế.
"Vô dụng, Đây căn bản không còn là show truyền hình nữa…"
Ông ta thở dài:
"Mà là một trò chơi… của giới quý tộc rồi."
Tôi vốn không định lo cho Dư Vi, nhưng cô ta cứ bám theo về tới chỗ trú.
Tôi chỉ ném một câu:
"Muốn ăn thì tự đi kiếm về."
Lục Minh Thâm thậm chí không thèm liếc cô ta lấy một cái.
Dư Vi đành bám lấy Phương Thành An.
Anh ta mềm lòng, chia cho cô ta ít đồ ăn.
Tối ngày thứ bảy.
Phương Thành An trở về từ suối, cả người ướt sũng.
Hỏi ra mới biết, Dư Vi nhất quyết đòi ra suối gội đầu, sau đó trượt chân ngã xuống suốt suýt chec đuối, Phương Thành An vì vậy phải nhảy xuống kéo lên.
Tôi cau mày: "Cởi đồ ra, hong khô ngay, không là bệnh đấy."
Và đúng là… điều tôi sợ nhất xảy ra.
Ngày hôm sau, anh phát sốt.
Trong rừng, bệnh là thứ đáng sợ nhất.
Tôi dùng nồi đất tự làm nấu nước cho anh uống, nhưng nhiệt độ vẫn không hạ.
Không còn cách nào, tôi mò quanh rừng tìm chút thảo dược thanh nhiệt giải độc, sắc cho anh uống.
Lại đặt anh nằm gần đống lửa giữ ấm.
Trải qua 5 tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng hạ sốt.
Dư Vi vẻ mặt áy náy nói: "Để tôi đi kiếm chút đồ ăn cho anh ấy."
Tôi cảm thấy có gì đó sai sai, kéo cô ta lại.
Thì phát hiện trong người cô ta giấu hai quả dại.
Là phần đồ ăn Phương Thành An định để lại cho tối hôm trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!