Khi thời tiết bắt đầu chuyển đông, cuối cùng "Nhập cuộc" cũng được công chiếu tại các rạp chiếu phim lớn trong nước.
Là bộ phim đầu tiên sau khi Giang Ảnh Đế come back, cộng thêm chuyện công khai tình cảm của cặp chồng chồng vẫn chưa hết hot, căn bản không cần tuyên truyền, doanh thu phòng vé trước khi bán ra đã nhanh chóng cán qua mốc một trăm triệu. Chỉ tính riêng hoạt động tổ chức xem phim của fans đã bao hết cả nghìn vé xem, lịch chiếu tại các rạp cũng đã vượt quá bảy mươi phần trăm, những đề tài có liên quan cũng nằm trong top hot search mãi không hạ nhiệt.
Ca khúc mở đầu bộ phim do Hạ Hi Ngả thể hiện nhanh chóng ngoi lên đứng đầu trên các bảng xếp hạng lớn, thậm chí còn liên tục đứng đầu trong nhiều tuần. Ngay cả những nhà phê bình âm nhạc xuất sắc nhất cũng phải
thừa nhận: Mới xuất đạo có hơn hai năm, đã có thể tự sáng tác, tự biểu diễn một ca khúc như vậy, không hổ là hậu sinh khả úy.
Đương nhiên, điều khiến các fans quan tâm nhất chính là màn đối đầu của hai người trong bộ phim. Tuy rằng tổng thời gian hai người chung khung ảnh gộp lại còn chưa đến hai phút, đã bị fans vẽ ra cả ngàn thứ khác nhau. Từng nhóm từng nhóm biên tập nghiệp dư liên tục xuất hiện, có thêm đoạn tư liệu sống mới để biên tập trí tưởng tượng của mọi người lại thỏa sức phát huy.
Rất nhiều hình ảnh được biên tập lại liên tục nổi lên, nhất thời khiến toàn giới fans náo nhiệt như tết, mỗi giây load lại chủ đề "Nếu như muốn yêu mời xem Thâm Ngả", lại có thêm mấy chục nội dung mới kiểu như: [Loại chuyện thế này tôi có thể xem cả đời!!!!! Đời sau còn muốn làm con gái Thâm Ngả nữa!]
[Đệt! Sao bọn họ có thể ăn ý đến thế chứ! Tôi ghen tị chết mất! Xem xong chỉ muốn đạp cho bạn trai một cước!]
[Tôi không muốn ăn đường của Thâm Ngả nữa rồi, cho tôi con dao đi được không? Tôi muốn viết một câu chuyện tình yêu ngược Thâm, cái loại theo đuổi vợ ấy! Bà nào nhấc bút viết đi! Bọn họ ngọt quá tôi không chịu được!]
[Nói chứ, bộ phim này thật sự rất tuyệt, nhẹ nhàng sâu sắc còn không kém phần hài hước. Tôi đã xem đi xem lại ba lần rồi, nếu nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên anh Thâm diễn loại phim này, đúng chứ? Lẽ nào sau khi nói chuyện yêu đương phong cách cũng thay đổi theo?]
[Ca khúc mở đầu cảm động quá hu hu hu. Thật có cảm giác Ngả Ngả đặt mình vào nhân vật chính mà viết, cảm giác như đó là hành trình tình cảm của chính anh ấy vậy. Cảm động quá, khóc hết một túi khăn giấy rồi hu hu hu...]
[Giải thưởng Hoa Khúc sắp ra mắt! Các chị em biết làm thế nào rồi đấy! Năm ngoái Hi Ngả không nhận thưởng, năm nay nhất định không thể để cậu ấy tiếc nuối!]
...
Ngày công bố giải thưởng Hoa Khúc, Giang Lưu Thâm cố ý đặt làm riêng hai bộ lễ phục tình nhân đưa đến, một bộ lam đậm một bộ lam nhạt. Lúc Hạ Hi Ngả khoác bộ lam nhạt lên người, đẹp càng thêm đẹp, kiểu dáng màu sắc vừa nhẹ nhàng mới mẻ vừa hào phóng. Có nói thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là lần đầu tiên cậu mặc đồ tình nhân xuất hiện cùng Giang Lưu Thâm trong một dịp trang trọng như vậy...
"Có nhất thiết phải mặc thành như vậy không anh?" Cậu bất đắc dĩ hỏi.
Giang Lưu Thâm đã thay quần áo xong, màu lam đậm sâu xa như biển khiến anh thêm trầm ổn: "Không tốt sao? Màu sắc thế này rất an toàn mà, vốn anh còn muốn thêu hoa chìm nữa cơ, nhưng sợ em không thích." "Không phải, em cảm thấy..." Cảm thấy loại hành vi show ân ái thái quá thế này rất đáng xấu hổ.
Nhưng vì không muốn phá vỡ sự hứng thú, vui vẻ của Giang Lưu Thâm, cậu đành yên lặng nuốt lời này vào trong bụng.
Kết quả lại có người thay cậu nói ra.
"Mẹ kiếp, mày có thấy xấu hổ không hả? Khi không lại biến chỗ này thành hiện trường hôn lễ của hai người đấy à?" Lê Lạc vừa thấy đã xua tay trêu: "Mất mặt quá, tao phải đi tìm chỗ khác để ngồi mới được. Không thể để cho fans nhìn thấy tao ngồi cùng mày, như vậy sẽ hạ thấp phong độ của tao mất."
Giang Lưu Thâm lôi anh ta lại, ấn về chỗ cũ, sau đó tóm chặt bím tóc của anh ta, cười lạnh bảo: "Nói thêm câu nữa thử xem? Tao không ngại cho mày trọc đầu làm hòa thượng đẹp nhất giới giải trí luôn đâu."
"Ngả Ngả…" Lê Lạc dài giọng gọi cậu, trừng mắt nhìn Giang Lưu Thâm, lật mặt còn nhanh hơn người yêu cũ, bày ra dáng vẻ tội nghiệp cầu cứu cậu: "Cậu quản vị này nhà cậu đi, lúc nào hắn ta cũng muốn bắt nạt tôi."
Da gà da vịt của Hạ Hi Ngả dựng hết lên, chính thức bó cánh với trò hề của hai tên này.
"Khụ."
Bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng ho nhẹ. Hạ Hi Ngả quay đầu nhìn lại, lập tức thấy được Đoàn Minh Dạng đã lâu không gặp. Lúc này sắc mặt anh ta có chút lạnh lùng, phía sau có hai vệ sĩ đứng canh chừng, tư thế kia thật làm người ta kính sợ tránh thật xa.
Giang Lưu Thâm buông ra tóc Lê Lạc ra, mang theo chút ý cười đứng ở một bên, nhìn người trước mặt.
"Này, tôi còn đang định đi tìm cậu đấy." Lê Lạc qua quýt lên tiếng chào hỏi, tựa như chào một người bạn cũ vậy.
Hạ Hi Ngả hơi kinh ngạc, không phải Giang Lưu Thâm nói hai người kia có chút không đúng lắm sao?
Ánh mắt Đoàn Minh Dạng thoáng hạ xuống, rơi trên người Lê Lạc đang ngồi, hờ hững vững vàng phun ra ba chữ: "Thật thế sao?"
Lê Lạc cười với anh ta nói: "Giả đấy, cậu về phòng giám đốc của cậu đi, đừng đứng ở đây nữa. Ảnh hưởng đến tâm tình của tôi."
Thế mà Đoàn Minh Dạng không hề tức giận, chỉ lạnh nhạt nói: "Cậu cũng rất chướng mắt."
... Đây là loại đối thoại đáng sợ nhường nào chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!