Lúc Hạ Hi Ngả còn chưa phản ứng lại, đã bị đại sắc lang Giang ôm ngang người, ném lên trên giường. Nệm giường mềm mại, vô cùng co dãn, cậu bị nảy lên nảy xuống hai lần, ngay cả đầu óc cũng cảm thấy có chút mơ màng.
Vừa rồi chẳng phải bọn họ còn đang bàn luận chuyện lần đầu động lòng khi còn bé tươi đẹp trong sáng à? Sao đột nhiên lại chuyển sang cái đề tài đen tối này thế?
Giang Lưu Thâm nâng gáy cậu lên muốn hôn môi, Hạ Hi Ngả lập tức chặn lại không cho anh đến gần mình.
"Chờ đã! Em còn chưa hỏi xong mà."
Giang Lưu Thâm cũng không cứng rắn nhào đến nữa, hỏi: "Em còn muốn biết chuyện gì nữa?"
"Anh... biết mọi chuyện từ bao giờ?"
"Vào ngày khởi động máy, đạo diễn Hà có nhắc đến nơi anh quay bộ phim đầu tiên, lúc ấy anh mới nhớ ra."
"Anh biết sớm thế, tại sao lại không nói cho em biết?"
"Không phải đã nói rồi sao, anh còn đang tìm một cơ hội để em ăn thứ giấm một lần cho biết." Ngữ khí của Giang Lưu Thâm có chút gấp gáp, hơi thở cũng đã nặng nề hơn: "Cũng tiện xem, em còn nhớ đến anh hay không. Kết quả em còn chẳng thèm nhớ anh, từ đầu đến cuối chỉ nhớ mỗi trà sữa thôi."
"Em nào có… Em có nhớ anh mà." Hạ Hi Ngả rầm rì: "Thế nhưng cho đến tận bây giờ em vẫn chưa thể nào tin được, tại sao anh trai lớn của em lại biến thành anh nữa..."
Giang Lưu Thâm nghe ra được trong lời nói của cậu có chút gì đó không đúng lắm, lập tức hỏi: "Tại sao anh lại có cảm giác em rất không tình nguyện là thế nào nhỉ?"
"Anh trai lớn trong ấn tượng của em, hẳn là rất phải rất dịu dàng..." Hạ Hi Ngả nhìn anh một cái, trong ánh mắt kia rõ ràng đang nói "anh chả giống chút nào cả".
Giang Lưu Thâm không vui nói: "Anh không dịu dàng chỗ nào? Coi như Giang Lưu Thâm mười hai tuổi kia có dịu dàng hơn anh thì đã sao? Cậu ta có thể kiếm tiền nuôi gia đình sao? Có thể chắn gió che mưa giúp em à?
Hay là có thể hầu hạ em thoải mái đến như vậy ở trên giường?"
Mặt Hạ Hi Ngả đỏ bừng lên: "Sao ngay cả giấm của mình mà anh cũng ăn thế..."
"Bây giờ em thuộc về Giang Lưu Thâm hiện tại, nếu em vẫn còn vương vẫn Giang Lưu Thâm quá khứ, Giang Lưu Thâm hiện tại sẽ ăn giấm đấy." Giang Lưu Thâm có lý có tình nói: "Em nói xem cậu ta đã từng cho em thứ gì, anh sẽ cho em gấp trăm lần."
"Không có gì… chỉ là mấy viên kẹo mà thôi." Hạ Hi Ngả nhìn anh, hai mắt chợt sáng lên: "Giấy gói kẹo ấy rất đẹp, em vẫn còn giữ lại. Nhưng sau khi rời xa quê hương, em không mang chúng theo, có lẽ bây giờ chúng đã chẳng còn gì nữa rồi..."
Cậu cảm thấy có chút khổ sở mím môi lại.
Giang Lưu Thâm thấy dáng vẻ đáng yêu này của cậu không thể nhịn được, chậm rãi cúi người thì thầm bên tại cậu: "Ngả Ngả, sau này anh sẽ lại mua kẹo cho em. Bây giờ có thể cho anh ăn viên kẹo là em trước được không?"
Hạ Hi Ngả: "?"
Giang Lưu Thâm không chờ cậu hỏi lại, lập tức cúi đầu, vội vàng hôn lên môi cậu.
Cho dù hai người đã hôn nhau bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì Hạ Hi Ngả vẫn hay bị khí thế mạnh mẽ, cứng rắn của Giang Lưu Thâm doạ cho sợ hãi. Rõ ràng lúc bình thường anh là một người điềm đạm, ung dung, chưa bao giờ vội vàng hấp tấp, thế nhưng khi hôn lại dùng sức giữ chặt cậu lại, buộc cậu phải hé miệng chịu đựng sự xâm lần hung mãnh của anh. Đầu lưỡi anh xông đến nơi sâu xa nhất, không ngừng đảo loạn tư duy của cậu, khiến cậu nghẹt thở, khiến cậu mê loạn, khiến cậu phải nghẹn ngào xin tha.
Lúc này cũng vậy, Giang Lưu Thâm ngậm chặt miệng cậu, đầu lưỡi quấn quýt lấy cậu không cho cậu có cơ hội trốn đi, thậm chí còn hôn đến mức phát ra từng tiếng mút mát, thỉnh thoảng anh còn cắn môi cậu nữa.
"Ngả Ngả thật ngọt ngào..."
Hạ Hi Ngả bị hôn đến mức hít thở không thông, vội vã dùng sức đẩy anh ra: "Chờ đã..."
"Người đàn ông của em đã đợi gần một tháng rồi." Giang Lưu Thâm ngồi dậy, gọn gàng, lưu loát cởi sạch quần áo trên người mình. Vì thời gian vừa rồi quay chụp ngoại cảnh rất nhiều, thế nên màu da anh đã hiện lên sắc nâu khỏe khoắn, bắp thịt nhô lên rất rõ ràng, nửa người trên trần trụi đẹp trai và cường tráng như một tác phẩm điêu khắc Hy Lạp, Hạ Hi Ngả thấy vậy lập tức có chút xuất thần.
"Không mặc đẹp trai gì nhất đúng không nào?" Giang Lưu Thâm nắm lấy tay cậu, đặt lên trên cơ ngực của bản thân mình, dẫn dắt cậu xoa dần xuống, rồi nhướng mày nói: "Có muốn liếm thử không cưng?"
Hạ Hi Ngả nhanh chóng rút tay về, bên tai hiện lên sắc đỏ chót: "Ai muốn liếm anh chứ."
Giang Lưu Thâm cười nhẹ bảo: "Vậy để anh liếm, cam tâm tình nguyện làm cún liếm em luôn."
Ngoài miệng nói lời thô thiển, hèn hạ, bàn tay anh cũng không rảnh rỗi thô lỗ kéo dây lưng trên áo ngủ của Hạ Hi Ngả xuống, không nói lời nào trói chặt hai cánh tay đang giãy dụa của cậu, đặt lên trên đỉnh đầu, chân cậu cũng bị anh ép chặt xuống. Sau đó anh lập tức kéo áo ngủ của Hạ Hi Ngả xuống, khiến toàn bộ lồng ngực của cậu bại lộ dưới tầm mắt mình, rồi tự mình cúi đầu, há miệng ngậm lấy nơi hồng hào mềm mại mà mình đã ao ước bấy lâu kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!