Sự chuyển tiếp giữa các tiết mục của chương trình sẽ do hai trong bốn người dẫn chương trình luân phiên đảm nhận. Đặng Khang với chất giọng oang oang đã bắt cặp với Giang Lưu Thâm để giới thiệu tiết mục trước đó, lúc này đã đổi thành người đẹp Đổng Tử Toàn.
Tuy rằng Đổng Tử Toàn đã ngoài ba mươi tuổi nhưng vì biết cách dưỡng da nên khuôn mặt chị vẫn xinh đẹp như thiếu nữ tuổi đôi mươi. Làn da của chị trắng nõn xinh đẹp, chiếc váy dạ hội màu vàng nhạt trên người Đổng Từ Toàn không hề làm tối đi màu da chị mảy may, ngay cả giọng nói của chị cũng đầy trong veo: "Lưu Thâm à, không biết trong một năm vắng bóng vừa qua, cậu có quan tâm đ/ến tin tức của giới giải trí chút nào không?"
Giang Lưu Thâm dựa theo nội dung kịch bản ung dung trả lời: "Sao lại không chú ý được chứ, giới giải trí biến chuyển từng ngày, nhân tài mới xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nếu như một năm tôi không chú ý, chẳng phải là quá lạc hậu rồi sao?"
"Ha ha, nói rất có lý, vậy để tôi kiểm tra cậu cũng như các bạn khán giả đang theo dõi chương trình một chút nhé. Năm nay, trong làng giải trí của chúng ta xuất hiện một ngôi sao trẻ rất rất hot, không chỉ có giọng hát hay mà còn có ngoại hình vô cùng đẹp, mọi người có đoán được người mà tôi đang nhắc đến là ai không nào?"
Giang Lưu Thâm giả vờ trầm tư vài giây. Lúc này dưới khán đài đã có không ít fan kích động gọi tên Hạ Hi Ngải, thế nên anh dứt khoát thay đổi nội dung kịch bản một chút, mỉm cười nói: "Lời của các bạn khán giả dưới sân khấu cũng chính là đáp án trong lòng tôi, như vậy tôi không cần phải nhiều lời thêm nữa, đúng không?"
Đổng Tử Toàn lập tức tiếp lời anh: "Xem ra cũng không cần để mọi người suy đoán thêm nữa, nếu đã vậy, chi bằng chúng ta mời cậu ấy lên sân khấu được không?"
"Được chứ." Giọng nói của Giang Lưu Thâm thoáng ngừng lại một chút, sau đó lại mạnh mẽ vang lên: "Xin mời Hạ Hi Ngải lên sân khấu với bản cover ca khúc kinh điển "Ngắm trăng"!"
Sân khấu nhanh chóng tối lại khiến cho những tiếng hoan hô nhiệt liệt của các fan dưới khán đài dần lặng xuống, một vệt sáng màu lam huyền ảo hắt xuống sân khấu, phảng phất như màn nước trong đêm. Nương theo tiếng nhạc trầm buồn, giàn giáo chậm rãi nâng lên, một bóng dáng thanh nhã xuất trần dần dần xuất hiện trong tầm mắt của khán giả.
Giang Lưu Thâm vốn có thể ra sau sân khấu nghỉ ngơi chốc lát, thế nhưng trong một thoáng vô tình nhìn về phía hình bóng người kia, anh lại không dời mắt nổi nữa.
Lúc nãy không để ý, giờ ánh đèn xung quanh đã tắt, anh mới thấy trên bộ Hán phục Hạ Hi Ngải mặc đã được tô điểm thêm chút bột kim tuyến. Dưới ánh đèn, bột kim tuyến trên áo cậu sáng lên lấp lánh, rạng ngời rực rỡ như sao trời làm cậu vừa tuấn tú thoát tục lại như có vài phần hoa lệ long trọng trong đó. Hai loại phong cách hoàn toàn khác nhau lại được dung hợp trên người cậu một cách hài hòa, không đột ngột chút nào.
"Đứng cao nhìn xa, người có thể thấy hàng ngàn dặm trên bầu trời, không có dấu vết của những đám mây. Trăng lên cao, ánh sáng chiếu xuống muôn nơi, ngâm mình trong một ngày thu giá lạnh. Điện ngọc quỳnh lâu, thừa loan đi tới, người ở Thanh Lương. Giang sơn như họa, rõ ràng bên trong màn khói..."
Tiếng ca trong trẻo, ngọt ngào như tiếng suối róc rách cứ vậy vang lên, giọng hát của người thanh niên tuấn tú trên sân khấu lúc trầm lúc bổng, thay đổi nhịp nhàng, tràn đầy cảm xúc. Cậu biểu diễn lại một ca khúc cổ xưa một cách vô cùng nhuần nhuyễn và tinh tế, tựa như xuyên qua ngàn năm thời gian mà tới.
Giang Lưu Thâm đứng dưới khán đài lẳng lặng nghe, càng nghe càng có chút say mê. Xem ra tiểu thịt tươi* này có tài thật, nhưng có tài cũng không có nghĩa là không cần để tâm tới công việc bản thân đang làm. Chuyện tối hôm qua đối phương không tới buổi tổng duyệt vẫn khiến anh hơi khúc mắc.
*tiểu thịt tươi: dùng để chỉ các nam thần còn trẻ và đang rất hot trong giới trẻ Trung Quốc cũng như quốc tế.
Màn biểu diễn kết thúc, khán giả bên dưới vỗ tay nhiệt liệt mãi không thôi.
Giang Lưu Thâm chỉnh trang phục lại một chút, bước lên sân khấu cùng với Đổng Tử Toàn tiến hành phần phỏng vấn tiếp theo. Không phải bất kì ai lên sân khấu cũng được nhận đãi ngộ này, đài truyền hình coi trọng độ hot của Hạ Hi Ngải, vì muốn tăng tỉ lệ người xem nên mới đặc biệt bỏ ra thêm mấy phút cho cậu.
Giang Lưu Thâm mỉm cười cao giọng nói: "Mọi người cảm thấy bài hát vừa rồi có hay không ạ?"
Khán giả bên dưới hoan hô: "Hay lắm!" Còn có người kích động đến mức gào cả tên của hai người bọn họ lên, gào đến nỗi vỡ cả tiếng.
Giang Lưu Thâm lập tức hỏi những vấn đề đã soạn trong kịch bản: "Hi Ngải, nghe nói cậu cũng tham gia cải biên lại bài hát này đúng không? Giỏi quá!"
"Tôi chỉ góp một phần nho nhỏ mà thôi, chủ yếu vẫn là công của thầy soạn nhạc." Hạ Hi Ngải không am hiểu đối đáp phỏng vấn lắm, may thay trước đó đã chuẩn bị bản thảo kỹ càng nên cậu cũng không lúng túng lắm: "Bài
hát này được viết bởi một bậc thầy về Tống từ* mà tôi rất thích là Tô Thức. Tôi cảm thấy bản thân chưa thể hiện được hết hàm nghĩa trong những từ ngữ ông ấy viết, sau này còn phải tiếp tục cố gắng."
*Tống từ: một thể loại văn chương ở Trung Quốc, gần giống với Thơ mới ở Việt Nam.
"Ha ha, cậu khiêm tốn quá. Trong đêm hội Trung Thu này, cậu có lời chúc nào muốn gửi đến người thân, bạn bè và bản thân cậu không?"
"Có, tôi hi vọng những người hâm mộ tôi ai ai cũng được đoàn viên hạnh phúc, an khang. Hi vọng bản thân mình có thể sáng tác nhiều tác phẩm hay hơn để cống hiến cho mọi người, hi vọng một ngày nào đó tôi có thể tổ chức một buổi biểu diễn cho chính mình."
Câu trả lời này hơi không ăn nhập so với câu hỏi một chút nhưng Giang Lưu Thâm không để ý nhiều, có lẽ đối phương căng thẳng nên quên nói lời chúc phúc cho người thân và bạn bè.
Sau mấy câu hỏi đáp khách sáo, tiết mục biểu diễn tiếp đó cũng chuẩn bị lên sân khấu, Giang Lưu Thâm nhanh chóng nói nốt lời kết: "Cảm ơn phần biểu diễn đặc sắc của cậu, vậy chúng tôi sẽ gặp lại bạn sau nhé."
Hạ Hi Ngải gật đầu, cậu chuẩn bị đi về bên cạnh để rời sân khấu, thế nhưng vừa mới cất bước đã không cẩn thận giẫm bộ trang phục dài thượt của mình. Cơ thể đột nhiên mất cân bằng, mắt thấy bản thân sắp ngã chổng vó, trong cơn kinh hoảng cậu vội vã vung tay lên, kéo lấy người gần mình nhất.
Giang Lưu Thâm đột nhiên bị kéo mạnh như thế, thiếu một chút nữa cũng ngã chổng vó theo Hạ Hi Ngảii. May mà anh phản ứng nhanh, vươn tay ôm chầm lấy eo Hạ Hi Ngải, đỡ lấy cậu.
Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, mọi người còn chưa phản ứng lại thì hai người bọn họ đã đứng vững rồi.
Hạ Hi Ngải thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói tiếng cảm ơn, Giang Lưu Thâm đã cầm mic thong dong mở miệng: "Hi Ngải à, xem ra nghe cậu hát xong đến cái sân khấu của chúng tôi cũng thích cậu, muốn hôn cậu một cái mới chịu tha cậu đi rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!