Chương 49: (Vô Đề)

Tia nắng ấm áp đầu tiên của buổi sáng chiếu vào mi mắt, Giang Lưu Thâm nheo mắt, cau mày, thích ứng với ánh sáng nhiễu loạn, ngáp dài một cái, vẫn cảm thấy rất buồn ngủ.

Không hiểu sao đêm qua, anh ngủ không ngon giấc, nhiều lần tỉnh dậy sau giấc mơ, cảm thấy bối rối mà không rõ lý do, như thể mất đi thứ gì đó quan trọng, trong lòng trống vắng, đến nửa đêm mới miễn cưỡng ngủ.

Anh đang định ngủ tiếp, chợt nghe ngoài phòng có tiếng động nhỏ, hình như là vọng ra từ bếp.

Có một tinh thần phấn khích trong tâm trí anh, và anh trở nên tỉnh táo ngay lập tức.

Chắc là bạn nhỏ đang làm bữa sáng yêu thương cho anh, đúng không, dù sao hôm nay cũng là ngày trọng đại của họ.

Anh lập tức ra khỏi giường, nhanh chóng tắm rửa xong, đảm bảo hơi thở thơm tho sạch sẽ, anh chạm chân trần vào bếp một cách nhẹ nhàng, cố gắng không gây ra tiếng động, chuẩn bị lao vào ôm chầm lấy từ phía sau...

"Rạt" cửa bếp được kéo ra từ bên trong. Thứ xuất hiện không phải là thiên sứ nhỏ dễ thương nhút nhát trong giấc mơ của anh, mà là người có vẻ mặt mệt mỏi chưa cạo râu Từ Dương.

"Chết tiệt! Làm em sợ chết khiếp!" Từ Dương lùi lại một bước, suýt chút nữa hất tung cái bánh mì kẹp trên đĩa: "Anh trốn ở đây làm gì tổ tiên của em ơi!"

Giang Lưu Thâm không ôm được người mình muốn ôm, tức giận nói: "Anh còn muốn hỏi cậu, cậu không có chìa khóa dự phòng cơ mà? Làm sao cậu lẻn vào được?"

"Em đương nhiên là không có, người trong nhà anh cho em vào!"

Nghe được hai chữ "người trong nhà anh", lửa giận của Giang Lưu Thâm biến mất: "Cậu ấy đâu?"

"Khi em đến, cậu ấy chuẩn bị đi ra ngoài và nói rằng sẽ đến phòng thu để tập hát."

"Cậu đến từ khi nào?" "Khoảng sáu giờ rưỡi."

"Sớm như vậy?" Giang Lưu Thâm có chút kinh ngạc. Nhưng nghĩ đến Hạ Hi Ngải từ trước đến nay luôn siêng năng và có động lực, sáng sớm tập hát là chuyện bình thường.

"Cậu gọi cho giáo viên thanh nhạc trong phòng thu của chúng ta, yêu cầu anh ta luyện tập với cậu ấy."

Từ Dương cho rằng mình nghe nhầm: "Phòng thu của chúng ta... có giáo viên thanh nhạc à?"

"Cậu không biết đi mời sao?" Giang Lưu Thâm cau mày chỉ vào chiếc đồng hồ treo trên tường: "Bạn nhỏ của sếp lớn đã ở trong phòng thu một giờ rồi, không có đồ ăn thức uống, một mình không có gì dựa vào, còn cậu vẫn đang nhàn nhã nấu bữa sáng ở đây? "

"Không phải em làm cái này cho anh sao, thưa sếp lớn!" Từ Dương kêu oan.

"Sếp lớn là ai và ai là người thứ hai, cậu có thể tự đoán ra." Giang Lưu Thâm vẻ mặt như kiểu "Trẻ con không được dạy dỗ", chọc mạnh ngón tay vào Từ Dương, nói:

"Bạn nhỏ, always, es, first!"

Phim trường nằm bên bờ sông, một tòa nhà ba tầng tách biệt, xung quanh là cụm cao ốc văn phòng, thể hiện sự giàu có của chủ nhân.

Giang Lưu Thâm thường bận rộn đi quay phim và tham gia các hoạt động, anh không thể đến studio của mình nhiều lần trong năm. Hôm nay, để mang đến bữa sáng yêu thương, anh đã xuất hiện ở phòng thu trước giờ làm việc.

Anh nở một nụ cười mà anh cho rằng có thể mê hoặc mọi sinh linh, mở cửa bước vào: "Ngải Ngải, dậy sớm như vậy, cũng không nói với tôi một tiếng, đây, tôi mang bữa sáng cho cậu."

Hạ Hi Ngải đang ngồi dưới đất đọc bản nhạc dường như sửng sốt, cậu mở to mắt nhìn sang, vòng quanh mắt đỏ hoe, giống như một con thỏ hoảng sợ.

"Tối hôm qua cậu không ngủ sao?" Giang Lưu Thâm đi tới chỗ cậu ngồi xổm xuống, đau lòng vuốt ve đôi lông mày thanh tú của cậu, cố làm cho cậu cười, nhưng bạn nhỏ lại nghiêng đầu tránh anh ra.

Giang Lưu Thâm hai tay đông cứng ở giữa không trung nửa giây, xong véo hai má của cậu, không có nhiều thịt, nhưng sờ vào khá mềm.

"Tránh cái gì? Cho tôi xem mặt của cậu, như thế nào mà sao cảm thấy cậu thảm quá."

"Tôi ăn sáng rồi." Hạ Hi Ngải lạnh lùng nói: "Tôi muốn chuyên tâm ca hát, anh ra chỗ khác ngồi đi."

Giang Lưu Thâm sửng sốt một chút, nhìn cậu không giống như đang nói giỡn, anh nhất thời phải thu hồi những suy nghĩ không đứng đắn: "Được, tôi đi ra ngoài, xong thì đến phòng làm việc tìm tôi, chúng ta hãy đi ăn trưa cùng nhau, tôi đã đặt một nhà hàng có khẩu vị đặc biệt, cậu sẽ thích..."

"Tôi sẽ không ra ngoài ăn, chỉ gọi món mang đi." Hạ Hi Ngải ngắt lời anh: "Anh có thể về trước nếu không có việc gì, anh không cần đi cùng tôi, tôi sẽ về muộn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!