Chương 42: (Vô Đề)

Từ khi ăn xong cơm tối cho đến lúc về nhà, mặt Hạ Hi Ngải vẫn còn đỏ bừng vì những lời kia của Giang Lưu Thâm, nhiệt độ trên mặt cậu cũng mãi mà chẳng chịu giảm xuống.

Làm sao cậu có thể quên được, cho dù Giang Lưu Thâm có lợi hại thế nào hay đáng tin ra sao, thì bản chất vẫn là một lão lưu manh không có liêm sỉ. "Xem phim không? Đây là bộ phim đầu tiên của tôi." Giang Lưu Thâm vẫy vẫy đĩa phim "Đường quê".

"... Được."

Nhưng hình như bây giờ cậu thật sự không thể từ chối lão lưu manh này được.

Giang Lưu Thâm là một người biết hưởng thụ, anh không đặt TV bình thường ở phòng khách mà đưa cả rạp phim vào trong nhà. Bật đủ thiết bị, điều chỉnh ghế sô pha cho phù hợp, sau đó vỗ xuống một chỗ bên cạnh: "Tới đây ngồi đi."

Ghế sô pha đủ lớn cho hai người nằm, nhưng cái loại này cũng hơi quá thân mật rồi. Hạ Hi Ngải muốn ngồi ở ghế đơn bên cạnh nhưng bị Giang Lưu Thâm thuyết phục bằng một câu: "Ngồi chung cùng thảo luận bộ phim này." Sau khi nằm xuống luôn rồi lại không cảm thấy có gì cả.

Nhưng ngược lại là Giang Lưu Thâm lại cảm thấy khó chịu.

Kể từ buổi lễ trao giải đêm kia, anh đã không được dựa gần bạn nhỏ như vậy, cái khoảng cách duỗi tay một cái là có thể ôm người vào trong lòng, lật người lại là có thể đè người ta xuống này... Như vậy làm gì có tâm trạng để xem phim nữa, mọi suy nghĩ đều dồn vào để khắc chế dục vọng xuất hiện trong đầu.

"... Sao anh lại nhìn tôi vậy? Không xem phim sao?" Hạ Hi Ngải bị nhìn chằm chằm cảm thấy hơi mất tự nhiên.

"Ngải Ngải, chúng ta chụp một tấm hình đăng lên Weibo có được không?" "Sao đột nhiên muốn đăng ảnh vậy?"

"Không có gì, tôi chỉ cảm thấy một tháng qua người hâm mộ rất vất vả, bây giờ cũng kết thúc, đương nhiên nên đăng một tấm ảnh làm phúc lợi cho bọn họ." Giang Lưu Thâm đúng tình hợp lí nói.

Thật ra thì anh chỉ muốn tuyên bố chủ quyền một lần nữa mà thôi, cũng để cho anh trai trà sữa không biết ở đâu đó nhìn xem, bạn nhỏ bây giờ đã có chỗ dựa rồi, tên keo kiệt chỉ cho một hộp trà sữa không cần xuất hiện đâu.

Hạ Hi Ngải do dự một lúc, cau mày nói: "Không cần đâu, tôi sợ có người thêm mắm thêm muối nói năng bậy bạ, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của anh."

Từ khi Giang Lưu Thâm công bố ký hợp đồng, fan couple của hai người như phát cuồng, mừng như điên dập đầu đến chóng mặt, số lượng fan hâm mộ cùng với các bài viết liên quan tăng cao trong nháy mắt, "Thâm Ngải" đã chiếm ngôi vị đầu bảng couple nhiều ngày, ngay cả không ít fan only có lập trường kiên đường cũng đã hơi dao động.

Sự cuồng nhiệt của fan hâm mộ thật sự có thể mang lại lượng truy cập và độ nổi tiếng nhất định, nhưng tình cảm quá sâu nặng ấy cũng là một con dao hai lưỡi với những người làm minh tinh. Ví dụ, một số ít bình luận mang tính quá ảo tưởng hay chứa những từ ngữ nhạy cảm có thể khiến cho người ngoài có ấn tượng xấu, đây là chuyện Hạ Hi Ngải lo lắng.

Giang Lưu Thâm thì không quan tâm, dù sao anh cũng đã có suy nghĩ muốn "bổ não" fan couple, chỉ mong fan hâm mộ sẽ đi sâu phân tích một chút nữa, để cho bạn nhỏ nhà mình sớm ngày hiểu ra.

"Để cho bọn họ biết đi, như vậy cũng có thể tăng thiện cảm của mọi người đối với cậu nhiều hơn."

"Nhưng mà mấy bộ truyện và ít tranh của bọn họ, thật sự có hơi..." Hạ Hi Ngải mím môi, lỗ tai đỏ lên: "Có hơi lộ liễu."

Giang Lưu Thâm mà không biết chuyện này sao? Bây giờ anh không thể ăn được người trong lòng nên phải dựa vào những món ăn tinh thần do fan hâm mộ sản xuất để no bụng. Ngay cả acc clone "Anh Thâm đẹp trai nhất" của anh cũng thể hiện tâm tư nhớ nhung của mình:

"Không thể ngủ với Ngải Ngải một ngày, tôi nhịn." "Ngải Ngải thật đáng yêu, muốn..."

"Ai có thể viết hộ tôi một truyện về Thâm Ngải không? Tôi có một ý tưởng rất hay."

Dĩ nhiên là không có ai để ý anh, chỉ có một hai người là fan couple đi qua tiện tay thích một cái, một fan hâm mộ còn nhắc: "Người chị em, lần sau nhớ đưa topic nhá."

Giang Lưu Thâm không có ý kiến gì về những thứ kia, nhưng lại bắt được một thông tin quan trọng trong lời nói của Hạ Hi Ngải, hỏi: "Làm sao cậu biết được hơi lộ liễu? Có phải cậu đã tìm xem không?"

Hạ Hi Ngải sửng sốt, sau đó toàn bộ vành tai đến gò má đồng thời đỏ lên.

"Ồ, thật là bất ngờ mà." Giang Lưu Thâm cúi người xuống gần hơn, trong mắt hiện lên ý cười ranh mãnh: "Thiên thần Hi Ngải của chúng ta nhìn thì trong sáng nhưng lại thích xem mấy thứ không thể miêu tả đó nhha."

"Tôi không có!" Hạ Hi Ngạ vội vàng giải thích, suýt chút nữa cắn phải lưỡi: "Tôi vô tình nhìn thấy, biết là gì thì tôi lập tức không xem nữa!"

"Xem thì xem thôi, sao cậu phải phản ứng lớn như vậy?" Giang Lưu Thâm cố ý dụ dỗ: "Nếu cậu thấy ngượng khi xem những thứ kia có thể là vì trong lòng cậu có tôi đó."

Không biết vì sao Hạ Hi Ngải thấy hơi hoảng hốt: "Anh, anh rõ ràng, rõ ràng thích phụ nữ, vậy còn trêu đùa tôi làm gì? Tôi thấy anh có ý với tôi thì đúng hơn đó."

"Tôi không thể có ý gì với cậu sao?" Giang Lưu Thâm hạ thấp giọng, giọng nói càng trở nên mập mờ. Thân thể hai người càng dựa vào gần hơn, hơi thở ra khiến cho người đối diện đỏ bừng cả mặt.

"Nếu tôi thật sự có ý với cậu, cậu sẽ làm thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!