Mười một giờ tối, lễ trao giải kết thúc thành công, khách mời lần lượt ra về, Giang Lưu Thâm đột nhiên đứng dậy rời đi đầu tiên, bước nhanh ra khỏi hội trường với khuôn mặt sa sầm, gọi điện thoại hỏi Từ Dương: "Đã tìm thấy chưa?"
"Vẫn chưa, nhưng chắc chắn vẫn ở bên trong sân vận động, vệ sĩ nói cửa trước cửa sau đều không thấy anh ta đi ra, em đến hậu trường tìm một vòng cũng không thấy, có thể vừa rồi ở trong hội trường? Vốn dĩ em muốn đến phòng giám sát xem, nhưng..." Từ Dương có chút do dự.
"Nhưng gì?"
"Vị kia của nhà họ Đoàn ở bên trong, không cho em vào." Giọng nói của Từ Dương dè dặt.
Cậu hai nhà họ Đoàn là Đoàn Minh Dạng và Giang Lưu Thâm đã kết thù oán với nhau vào mấy năm trước, xưa nay như nước với lửa, nhưng thế lực tài lực hai nhà đều ngang nhau, không ai lật đổ được ai, cứ giằng co như vậy. Từ Dương là trợ lý bên cạnh Giang Lưu Thâm, đương nhiên cũng không được hoan nghênh.
"Anh ta là cái thá gì? Không nhường cũng phải nhường."
Giang Lưu Thâm cúp điện thoại, chạy nhanh theo cầu thang lên phòng giám sát chính ở tầng ba, nhân viên gác cửa nhận ra anh, không dám cản lại, trơ mắt nhìn ảnh đế Giang lịch lãm tao nhã trong ấn tượng hung hăng một cước đá văng cửa.
Mọi người bên trong nghe thấy tiếng động lớn đều giật mình, ngoại trừ một người mặc tây trang ngồi trên ghế sô pha phía sau.
Đường nét trên gương mặt người đàn ông cứng rắn, giữa lông mày và mắt hiện rõ sự tàn độc, nhìn thấy Giang Lưu Thâm thì đôi mắt trở nên lạnh lẽo, không giận tự uy.
Giang Lưu Thâm làm như không thấy, tìm người phụ trách: "Giúp tôi tìm xem Hạ Hi Ngải có còn trong hội trường hay không?"
Người phụ trách bị khí thế của anh dọa sợ, nơm nớp nói: "Tôi, tôi xem ngay đây, anh Thâm, anh chờ..."
Giang Lưu Thâm vỗ vai anh ta, sau đó nhướng mày nhìn người đàn ông trên sô pha: "Đoàn Minh Dạng, chúng ta nói chuyện đi?"
Đoàn Minh Dạng yên lặng nhìn anh vài giây, đứng lên, vào phòng nghỉ bên trong phòng giám sát.
Giang Lưu Thâm bước vào theo, đóng cửa lại, áp suất không khí đột ngột giảm xuống, anh đấm vào mặt Đoàn Minh Dạng.
Đoàn Minh Dạng lảo đảo lùi lại một bước, khó khăn đứng vững, bộ dạng lại không lộ ra thảm hại, lạnh giọng: "Đây gọi là "nói chuyện"?"
Giang Lưu Thâm cười lạnh: "Anh làm ra loại chuyện thay người đoạt giải ghê tởm như vậy còn muốn tôi bình tĩnh nói chuyện với anh? Tôi không phế anh đã xem là nhân từ rồi."
"Vì một ca sĩ nhỏ mà nổi giận. Giang Lưu Thâm, ung dung phong độ của anh đâu?"
Thái dương Giang Lưu Thâm nổi gân xanh khiến người ta sợ hãi, tức giận kìm nén cả đêm rốt cuộc bùng phát, túm lấy cổ áo người trước mặt: "Đoàn Minh Dạng, mày đừng tưởng hiện giờ mày nắm nửa nhà họ Đoàn là có quyền không coi ai ra gì, muốn làm gì thì làm. Nhớ rõ, đứa con riêng như mày vẫn chưa nắm được quyền thừa kế đâu, muốn phế mày cũng quá dễ dàng như năm đó.
Tao cảnh cáo mày, đừng động vào người không nên động!"
Đoàn Minh Dạng không hề sợ hãi: "Tôi điều chỉnh lại không phải vì ân oán cá nhân với anh, nếu là những ông chủ khác, vì lợi ích của công ty, họ sẽ không vui vẻ khi thấy hoạt động mình tài trợ bị một vị khách mời dính scandal làm ảnh hưởng đâu."
Anh ta dùng lực chụp lấy cổ tay Giang Lưu Thâm: "Nếu tôi thật sự muốn hại cậu ta thì tôi đã không cho cậu ta có cơ hội tìm tôi đàm phán rồi." Giang Lưu Thâm nghe thấy lời này, buông lỏng động tác, bị Đoàn Minh Dạng nhân cơ hội đẩy ra.
"Cậu ấy... tìm mày đàm phán? Đàm phán chuyện gì?"
Đoàn Minh Dạng điềm tĩnh sửa lại cổ áo: "Cậu ca sĩ nhỏ này đúng là thú vị, tôi tưởng cậu ta đã đến đường cùng, muốn quay về Long Hành mới đến cầu xin tôi, kết quả lại là đến vạch trần con người Triệu Kiến Hoa đê tiện vô năng như nào."
"Cậu ta nói Triệu Kiến Hoa dựa vào người khác mới khiến công ty đi lên, nói trắng ra là không có năng lực tự quản lý công ty. Không những vậy còn không cho nghệ sĩ cơ hội phát triển, tầm nhìn hạn hẹp chỉ muốn nhanh chóng kiếm tiền, khiến tài năng của nghệ sĩ bị chôn vùi. Khi nghệ sĩ muốn hủy hợp đồng cũng không nghĩ đến việc làm thế nào để giữ người lại mà lại nghĩ cách hủy diệt.
Một kẻ có lịch sử đen tối lại vô tình vô nghĩa như vậy
sớm muộn gì cũng liên lụy đến công ty, khuyên tôi đuổi việc hắn ta càng sớm càng tốt, kịp thời ngăn chặn tổn thất."
"Nếu không phải cậu ta không có ý trở về Long Hành, dựa vào tài ăn nói và tâm thái bình tĩnh này, tôi cũng muốn ký lại hợp đồng với cậu ta."
Giang Lưu Thâm nhất thời giật mình, nghẹn lời.
Sao anh lại quên mất, Hạ Hi Ngải không phải loại người sẽ để bản thân chìm vào vũng bùn chậm rãi chờ đợi hư thối.
So với những nỗi đau trong quá khứ, có lẽ chuyện lần này chẳng là gì với cậu ấy, việc bỏ lỡ giải thưởng ngược lại có thể là một loại động lực kích thích cậu ấy hướng về phía trước và chứng tỏ bản thân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!