Sau khi đi ra ngoài, Hạ Hi Ngải một mạch đi qua, thoát khỏi vòng vây của fan dưới lầu và nhanh chóng lên xe taxi đã gọi trước.
Sau khi chấm dứt hợp đồng, không có tài xế riêng nên việc đi lại không mấy thuận tiện, tệ hơn nữa là số lượng fan ở tầng dưới ngày càng nhiều đã phần nào ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cậu. Tuy nhiên, Hứa Đồng đang tìm một căn hộ mới, ước chừng trong hai ngày nữa là có thể sẽ thoát khỏi sự quấy rối hiện tại rồi.
Vị tài xế lái xe bị sốc trước cảnh tượng hỗn loạn đó, ông ấy nhận ra cậu sau khi nhìn vài lần qua gương chiếu hậu.
"Hạ Hi Ngải phải không? Con gái của tôi rất thích cậu đó! Ốp điện thoại dán toàn hình cậu cả. Người thật xinh đẹp hơn trong ảnh nhiều!"
"... Bác tài, xinh đẹp thường được dùng để miêu tả con gái mà." Có trời mới biết khi còn bé cậu đã bị mọi người dùng từ này khen bao nhiêu lần, đến bây giờ vẫn còn ám ảnh.
Bác tài cười ngây ngô: "Ha ha, xin lỗi, vậy thì tuấn tú! Đẹp trai! Chuyến xe này miễn phí cho cậu! Cậu ký tên cho tôi được không?"
"Được ạ, bác cứ thu phí bình thường là được, mà bác lái nhanh hơn một chút được không ạ? Cháu đang có việc gấp."
"Được rồi không vấn đề gì." Tài xế luôn miệng đồng ý: "Tôi biết Club Bạc Quang, nhưng thành thật mà nói, nơi đó lộn xộn lắm, một nghệ sĩ nổi tiếng như cậu mà công khai đi vào đó không ổn đâu, bị người ta thấy thì sao?" "Không sao ạ, cháu chỉ vào đón một người bạn say xỉn thôi, bác đợi cháu ở ngoài nhé, sẽ không mất vài phút đâu."
"Ây, bạn." Bác tài trêu chọc: "Bạn gái à?"
"... Không phải ạ, đó là người đại diện trước đây của cháu."
"Vậy thì tốt, nếu không con gái tôi sẽ buồn, trước đây vì chuyện cậu rời khỏi công ty gì đó mà nó đã khó chịu mấy ngày."
"Tại sao ạ?"
"Vì một số bạn học của nó nói cậu có phẩm hạnh bất chính nên mới bị đuổi khỏi công ty, nó rất tức giận, một mực giải thích giúp cậu, về nhà cũng không muốn ăn cơm."
Hạ Hi Ngải giật mình. Cậu không giao lưu với fan nhiều, việc chấm dứt hợp đồng cũng không đăng trên Weibo, tất cả là do bên Long Hành thông báo, không ngờ lại gây ra hiểu lầm, để cho fan mình chịu uất ức.
"Phiền bác nói với cô ấy giúp cháu ạ." Cậu nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn cô ấy đã nói đỡ cho cháu, cháu sẽ giải thích sự việc trên mạng sau, ngoài ra, cháu sẽ cố gắng hết sức để xứng đáng với sự yêu thương và tin tưởng của cô ấy để cô ấy yên tâm nói với bạn học rằng cô ấy không thích nhầm người."
Bác tài tỏ vẻ tán thưởng: "Với lời nói này của cậu, tôi đã biết tại sao con gái tôi lại thích cậu rồi!"
Trong lúc trò chuyện, taxi đã đến Club Bạc Quang. Hạ Hi Ngải che kín kẽ cả người, xuống xe bước nhanh về phía cửa club, vừa định bước vào thì cậu đột nhiên nhạy cảm nhận thấy có một ánh nhìn đang hướng về phía mình.
Cậu quay đầu lại, đập vào mắt là một người đàn ông mặc đồ đen. Người này lập tức nhìn về hướng khác, màn va chạm vừa rồi dường như chỉ là trùng hợp.
Sao lại thấy khuôn mặt đó quen quen nhỉ... Không hiểu sao trong lòng cậu sinh ra chút bất an.
Chính Vưu Thanh và Triệu Kiến Hoa đã nhờ cậu đến đón người, tuy rằng lúc chấm dứt hợp đồng họ cũng không gây khó khăn gì, mấy ngày nay cũng bình lặng yên ổn, nhưng mà... cẩn thận vẫn tốt hơn.
Vì vậy sau khi tiến vào đại sảnh của club, Hạ Hi Ngải không vội vàng đi vào phòng mà trước tiên yêu cầu nhân viên lễ tân gọi điện thoại phòng 302. Người trả lời điện thoại là một người đàn ông xa lạ, giọng nói có vẻ say rượu, anh ta lớn giọng hỏi: "Anh là ai?"
"Tôi là bạn của Long Tịnh, chị ấy có thể trả lời cuộc gọi không?" Cậu phải chắc chắn rằng Long Tịnh thực sự ở trong đó.
Điện thoại bên kia rất yên tĩnh như bữa tiệc đã kết thúc rồi. Hạ Hi Ngải nghe thấy người đàn ông kia gọi Long Tịnh hai lần, nhưng Long Tịnh không đáp lại nên anh ta nhét điện thoại vào tay cô ấy và nói: "Tìm cô kìa." Sau vài giây, giọng nói của Long Tịnh từ đầu bên kia truyền đến: "Alo... ai đấy..."
Nghe thấy giọng nói này, lòng Hạ Hi Ngải hơi bình tĩnh lại, Long Tịnh ở trong phòng, hình như đã say thật rồi.
"Chị Long, là em, Hi Ngải đây, em đến đón chị, có thể ra sảnh tìm em không?"
"Tôi không cần cậu đón... Bọn tôi chơi rất vui vẻ... Mấy người, bọn vô ơn bội nghĩa này... Biến đi..."
Hạ Hi Ngải còn muốn nói thêm vài câu thì Long Tịnh đã cúp điện thoại. Cậu bất lực, Long Tịnh và bạn bè của cô ấy đều đã say, xem ra cậu chỉ có thể tự đi lên đó.
Chắc không sao đâu... Long Tịnh và Triệu Kiến Hoa đã hoàn toàn xé mặt nhau rồi, nếu Triệu Kiến Hoa thật sự muốn gây bất lợi cho cậu thì Long Tịnh sẽ không giúp ông ta sắp đặt. Hơn nữa tìm người đã khó, nếu không nhân cơ hội này nói hết mọi chuyện và lời tạm biệt thì không biết bao giờ mới gặp được nhau. Dù sao Long Tịnh cũng tốt với cậu, cậu không nên mặc kệ cô ấy.
Hạ Hi Ngải thở dài.
"Chào cô, phiền cô dẫn tôi tới phòng 302."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!