Hạ Hi Ngải ngây người mất ba giây rồi mới cất lời: "... Anh hơi tự quyết rồi đấy? Anh đã hỏi ý kiến của tôi chưa?"
Giang Lưu Thâm thong thả đáp: "Trước hết cậu cứ nghe tôi nói xong đã, đây là một bộ phim truyền hình mang phong cách hài kịch, đạo diễn là Hà An, trong đó có nhân vật làm ca sĩ, chỉ có vài câu thoại, chủ yếu là phụ trách hát ca khúc chủ đề của phim, không tìm cậu thì tìm ai? Tôi lập tức đề cử cậu đó."
Hạ Hi Ngải nghe xong như sắp nhồi máu cơ tim: "Anh để một người từ trước tới giờ chưa từng diễn xuất như tôi... diễn phim của Hà An á?"
Hà An là ai, là đạo diễn lớn hàng đầu Trung Quốc thậm chí là quốc tế, đạt được vô số giải thưởng, lại là một trong các giám khảo của giải Kim Ảnh – giải điện ảnh lớn nhất Trung Quốc, yêu cầu với diễn viên cực kỳ hà khắc, đến cả Hạ Hi Ngải là một người không hoạt động trong lĩnh vực này cũng đã nghe danh ông ấy. Trước đây một diễn viên có chút tiếng tăm ở Long Hành đến thử vai, bị chửi sấp mặt, trầm cảm đến suýt chút nữa từ bỏ sự nghiệp diễn xuất.
Một ca sĩ không hề có kinh nghiệm diễn xuất như cậu thì làm sao xứng diễn phim của Hà An chứ?
"Cậu đừng căng thẳng." Giang Lưu Thâm nói: "Tôi đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, cho dù cậu diễn không tốt thì cùng lắm cũng chỉ bị mắng một trận rồi thay người thôi, bài đó cậu vẫn hát mà."
"..."
Diễn không tốt thì bị thay thế, thế là quá rõ ràng rồi còn gì.
Hạ Hi Ngải đau đầu thật sự: "Đợi anh quay lại rồi nói tiếp, tôi phải đọc kịch bản trước đã."
"Được, ngoan lắm, chú ý nghỉ ngơi nhé!"
Giang Lưu Thâm vui sướng cúp máy. Lúc này ở trong phòng, người ngồi bên cạnh anh mới mở lời: "Đây là bạn nhỏ mà cậu nhắc đến à?"
"Đúng vậy, giọng rất hay phải không? Mong ông đặc biệt quan tâm nhé, đạo diễn Hà."
Vị đạo diễn gần sáu mươi tuổi với tinh thần khỏe khoắn nói: "Hay thì hay, nhưng mấy bài hát của cậu ta tôi không ấn tượng mấy, nếu không phải do cậu đề cử thì tôi cũng không dám mạo hiểm phen này."
"Trước đây cậu ấy bị cái công ty bê tha kia trói buộc, mấy ca khúc mà cậu ấy hát không được mấy ai công nhận, phí mất một giọng hát hay. Ít bữa nữa cháu ký hợp đồng với cậu ấy, cậu ấy sẽ được tự do, sau đó nhất định sẽ tỏa sáng cho mà xem."
"Mà sao tôi lại có cảm giác như cậu không muốn cho cậu ta tự do, mà là muốn nuôi nhốt cậu ta trong lãnh địa của cậu vậy?" Hà An nhìn anh bằng ánh mắt sâu xa: "Lưu Thâm à, rời màn ảnh một năm rồi mà cậu vẫn chưa dứt ra khỏi chuyện của Phương Mậu sao?"
Giang Lưu Thâm nắm chặt ly rượu vang đỏ, đáp lại bằng sự im lặng.
Hà An thở dài một tiếng: "Cho dù cậu còn đang áy náy vì chuyện đó nhưng cũng đừng xem người bên cạnh như vật thay thế nhé! Cậu muốn che chở người ta đến đâu thì người đã đi cũng sẽ không quay lại."
"Tại sao ai cũng nghĩ cháu xem cậu ấy là vật thay thế hết vậy?" Giang Lưu Thâm hỏi lại: "Cháu không thể thật lòng muốn chăm sóc cậu ấy sao?"
"Đạo diễn Hà này, cháu không yếu ớt như thế, tuy chuyện của Phương Mậu quả thật là một đả kích rất lớn đối với cháu, nhưng lui khỏi giới điện ảnh một năm này, cháu cũng đã hiểu được rất nhiều điều rồi."
"Đương nhiên vẫn còn ám ảnh, điều này cháu thừa nhận, nếu không thì cháu đã không vừa mới quay lại đã đến tham gia các chương trình tạp kỹ, đại khái cháu cũng hơi trốn tránh việc đóng phim."
"Nhưng mà cũng may là cháu đã tham gia chương trình đó, mới quen được bạn nhỏ họ Hạ."
Giang Lưu Thâm điềm tĩnh nói: "Cuộc sống mà cậu ấy trải qua còn khó khăn hơn cả Phương Mậu nhưng cậu ấy vẫn rất dũng cảm, bạo dạn, luôn tràn đầy hy vọng. Sau khi gặp được cậu ấy, cháu mới thực sự bước ra khỏi bóng tối của tội lỗi, cho nên cháu đề cử cháu và cậu ấy cùng diễn bộ phim này của ông thực ra phần lớn là xuất phát từ nỗi lòng riêng."
Giang Lưu Thâm dừng lại hồi lâu rồi đưa ra một kết luận mà chính bản thân anh cũng vừa mới nhận thức được:
"Là cậu ấy đem đến cho cháu niềm tin và lòng dũng cảm để tiếp tục diễn xuất, cho nên cháu cũng muốn mang đến cho cậu ấy một cơ hội, cùng cháu bắt đầu lại từ đầu."
Lúc thốt ra những lời này, anh đột nhiên cảm thấy hình như mình có chỗ nào đó không ổn, nhưng chẳng thể nào nắm bắt được những cảm giác lạ lùng thoáng qua nơi đáy lòng.
"Hi vọng cậu ta thật sự có thể giúp cậu phấn chấn trở lại." Hà An nói: "Giải thưởng Kim Ảnh năm ngoái, cậu vì chuyện đó mà bảo tôi loại cậu ra khỏi danh sách đề cử, nói thật lòng tôi cảm thấy rất đáng tiếc. Theo tôi thấy, đó là nhân vật mà cậu đã khắc họa thành công nhất từ trước đến nay."
Giang Lưu Thâm cười: "Đạo diễn Hà, nhân vật thành công nhất của cháu sẽ là nhân vật tiếp theo."
Đạo diễn Hà vui mừng gật đầu: "Cậu nghĩ thế thì tôi cũng yên tâm, tôi sẽ đợi lần tới trao giải thưởng cho cậu."
"Không thành vấn đề ạ, nghỉ ngơi lâu như vậy rồi, giờ cũng đến lúc hoạt động gân cốt rồi ạ."
Buổi triển lãm điện ảnh kéo dài tổng cộng mười ngày, đạo diễn và diễn viên nổi tiếng khắp thế giới được mời đến tham dự, các công ty truyền thông
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!