Hạ Hi Ngải lắc bả vai giãy giụa: "Anh mới là bạn nhỏ ấy, đồ ấu trĩ." Không hiểu sao cậu lại thầm nhẹ nhõm trong bụng.
Thì ra Giang Tiểu Phù chỉ là em họ...
Giang Lưu Thâm cũng không tức giận, đi đến ghế sô pha ngồi xuống rồi ngoắc tay gọi cậu: "Lại đây, ngồi xuống nói chuyện với mọi người đi. Nhìn
lại cậu đi, ra mắt công chúng hơn một năm rồi mà không quen biết ai trong giới cả, để anh đây giới thiệu cho cậu."
"Ai nói tôi không quen biết ai?"
"Vậy cậu nói thử xem? Ngoài tôi ra còn ai nữa?" "..."
"Không thể nói đúng không? Biết ngay mà. Vì cậu làm trong ngành giải trí nên phải kết thêm bạn bè nữa, mạng giao thiệp rộng cũng dễ cho sau này, mấy người bạn không nằm trong showbiz của cậu cũng đâu thể cho cậu được tài nguyên gì."
"Không có cũng không sao cả." Hạ Hi Ngải nói: "Trước kia tôi cũng không có bạn, không phải tôi vẫn tồn tại được đến bây giờ hay sao? Không quen ai trong giới thì không nổi được sao? Tôi tự dựa vào tôi cũng được thôi."
Cậu nói xong cũng cảm thấy mình có hơi quá lời, dù sao Giang Lưu Thâm cũng có lòng, vì thế cậu bổ sung một câu: "Không phải là tôi không muốn kết giao với mọi người, chỉ là... tôi quen ở một mình rồi."
Giang Tiểu Phù kéo tay áo Lê Lạc, nhỏ giọng nói: "Không có một người bạn nào, thì ra Hi Ngải đáng thương như thế, em thấy thương em ấy quá..." Lê Lạc: "Anh cũng..."
Hạ Hi Ngải: "... Tôi nghe được hết đấy." "?!"
Giang Lưu Thâm im lặng một lát rồi bỗng nhiên nở nụ cười, đứng dậy: "Tôi đi khuyên bạn nhỏ này chút đã, hai người chơi trước đi."
Hạ Hi Ngải bị anh kéo tay lôi đến phòng làm việc. Giang Lưu Thâm dùng sức mạnh đến nỗi cậu không thể thoát ra được. Đến lúc lấy được tự do, cậu bỏ chạy xa hai mét, cảnh giác nhìn về phía Giang Lưu Thâm đang khóa cửa.
"Anh làm gì thế? Tôi đã xin lỗi rồi..."
"Sao cậu phải sợ tôi như vậy?" Giang Lưu Thâm tiến lại gần, cười như một tên vô lại: "Tôi thừa nhận lúc mới gặp nhau chúng ta hơi mâu thuẫn với nhau, nhưng không phải bây giờ đã thành người một nhà tương thân tương ái rồi sao?"
"Ai là người một nhà với anh chứ, tôi không cần anh khuyên bảo."
Hạ Hi Ngải mới bước tới gần cánh cửa một bước thì đã bị một cánh tay mạnh mẽ túm về, đè lên tủ sách.
Giang Lưu Thâm chống một tay ngang đầu cậu, tay kia nhẹ nhàng búng mũi cậu một cái, khóe miệng nở một nụ cười rất cưng chiều nhưng ánh mắt lại sắc bén phóng tới như có thể xuyên thủng tâm tư của cậu.
"Bạn nhỏ, nói dối là không tốt đâu nhé." "Tôi không có..."
"Nếu thực sự không muốn kết bạn thì tại sao lại mua hoa quả mang đến đây? Cậu thực sự đơn thuần đến mức khiến tôi cạn lời luôn đấy, trước giờ ai đến nhà tôi đều mang quà mấy trăm nghìn tới cả."
Khuôn mặt Hạ Hi Ngải cứng đờ, quay đầu đi: "Do tôi chưa hiểu lễ nghĩa, nếu anh không cần thi tôi sẽ mang về."
"Ai bảo tôi không cần, làm sao có chuyện tặng rồi còn lấy lại?" Giang Lưu Thâm nghiêng đầu nhìn vào mắt cậu mà cười: "Còn bọc ni lông lại nữa...
Cậu tự mình chọn đúng không? Thế thì tôi không nỡ ăn đâu, bạn nhỏ thành tâm với tôi quá, muốn làm bạn với tôi thế à?"
"Tôi không có ý đó."
"Chậc, cậu lúc nào cũng miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, ngoài mặt thì tỏ vẻ như ghét tôi lắm vậy, thế mà vừa alo là cậu liền tới. Rõ ràng rất muốn kết bạn nhưng ngoài miệng lại không thừa nhận, đây gọi là gì, biện pháp tự bảo vệ bản thân hả? Có phải trước đây cậu luôn bị người cậu gọi là "bạn" bắt nạt, phải chịu đựng nhiều đúng không?"
Tim Hạ Hi Ngải thót lên, cậu dùng sức đẩy anh ra: "Đừng làm như anh hiểu tôi lắm vậy, anh nghĩ anh là ai chứ?"
"Bị chọc đến chỗ đau rồi, thẹn quá hóa giận rồi." Giang Lưu Thâm không nhúc nhích, dễ dàng nắm được cổ tay cậu: "Tôi quả thật không là gì của cậu, nhưng nếu cậu đồng ý, tôi có thể làm bạn với cậu, siêu chân thành luôn, mặc dù không dám đảm bảo sẽ không bắt nạt cậu nhưng tuyệt đối sẽ không làm tổn thương cậu, thế nào?"
Hạ Hi Ngải nháy mắt sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía anh.
Giang Lưu Thâm cười khẽ: "Tôi biết thật ra cậu tin tôi sái cổ, đúng chứ? Phải chịu thôi, tôi có mị lực quá, mau nói "Yes, I do" đi."
"..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!