Rạng sáng ngày hôm sau, khi các vị khách mời còn đang ngủ say, tổ tiết mục đã đến gõ cửa từng phòng để âm thầm quay lại vài cảnh, chắc chắn fan thích xem nhất là loại cảnh thường ngày kiểu này.
Nhất định họ sẽ muốn thấy cảnh mấy vị khách mời vừa mặc quần áo ra mở cửa đã phải bụm mặt trốn vào phòng vệ sinh, sửa soạn một phen mới trở ra. Đối với những người vô cùng tự tin với nhan sắc của bản thân, như Giang Lưu Thâm, sẽ thoải mái đón ống kính máy quay, lim dim mắt lên tiếng chào hỏi: "Chào buổi sáng."
Anh trai vác camera vội vã quay cận cảnh, đặc tả gương mặt mộc cũng tuấn mỹ phi phàm của người đối diện, trong lòng thầm nghĩ: "Hôm nay không phí công dậy sớm, có cảnh này là đã quá đủ rồi."
Nhân viên của đoàn nhanh chóng đưa cho anh một tấm thẻ viết nhiệm vụ, Giang Lưu Thâm nhận lấy, mở ra xem, thấy bên trên có viết: Đánh thức bạn cùng đội.
"Gọi ai vậy?"
Nhân viên đoàn phim giải thích: "Hai người một đội, hiện tại chỉ còn căn phòng của Hi Ngải là chưa tới."
Giang Lưu Thâm là người từng trải cỡ nào, lập tức hiểu được chương trình đang cố ý sao tác cho hai người bọn họ. Anh hững hờ lật qua lật lại tấm thẻ, tiện đà cười cười nhìn Chu Chí Minh bên cạnh bảo:
"Đạo diễn, chỉ lần này thôi."
Chu Chí Minh có chút sửng sốt, sau khi phản ứng lại được lập tức bóp cổ tay ra hiệu đồng ý.
Giang Lưu Thâm cứ mặc đồ ngủ như thế, đi theo người quay phim tới căn phòng cách vách. Anh đưa tay "cộc cộc" gõ cửa phòng hai lần, cười gọi người bên trong: "Hi Ngải, dậy thôi, mở cửa đi nào."
Ngoài miệng gọi thân thiện là thế, nhưng ở góc máy quay phim không quay tới, Giang Lưu Thâm đã làm tốt công tác chuẩn bị hung thần ác sát trừng trị người rồi. Tối hôm qua hai người bọn họ cãi nhau, lát nữa tên nhóc khốn nạn kia mở cửa nhìn thấy người gọi là anh, chắc chắn sẽ không cho sắc mặt tốt. Anh phải làm gì đó để áp chế người này trước, bằng không chắc chắn sẽ xảy ra sai lầm ảnh hưởng đến mặt mũi của người làm tiền bối.
Mười mấy giây sau, cửa bị mở ra tạo thành một cái khe nhỏ, Hạ Hi Ngải lộ ra mái đầu xù lên vì ngủ.
Giang Lưu Thâm vừa muốn trừng người ta, đột nhiên lại bắt gặp một đôi mắt ửng hồng, lập tức choáng váng, không biết nên làm gì.
Đôi mắt Hạ Hi Ngải hồng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mềm mại như thỏ vậy, câu cứ yên lặng như vậy mà nhìn anh, cả người nhìn vừa vô tội lại ngây thơ.
Anh trai camera lập tức muốn rút ngắn khoảng cách quay lại hình ảnh khó gặp này, thế nhưng mặt Hạ Hi Ngải không hề có chút cảm xúc nhìn mấy người bao vây bên ngoài, dùng giọng mũi rất nặng nói:
"Tôi còn muốn ngủ, lát nữa quay lại đi." Cửa phòng cứ thế bị đóng lại cái "Rầm".
Toàn bộ nhân viên bên ngoài đều choáng váng.
Giang Lưu Thâm lập tức lấy lại tinh thần, siết chặt nắm đấm, xoay người mỉm cười nói: "Hi Ngải vừa rời giường có chút cáu, mọi người đừng thấy lạ."
Tên nhóc khốn nạn, ông đây chỉ có thể giúp cậu đến thế thôi, nếu như đoạn này chiếu lên bị khán giả phỉ nhổ là do cậu tự tìm.
Buổi tối trên máy bay đến Hy Lạp, Hạ Hi Ngải đeo trùm mắt và tai nghe Apple tiếp tục ngủ bù. Trong lúc cậu mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ, đột nhiên tai nghe bên phải bị người ta lấy xuống. Cậu bị tiếng động cơ máy bay ầm ầm đánh thức, lập tức kéo trùm mắt quay đầu nhìn lại, thấy Giang Lưu Thâm ngồi ở bên cạnh.
"Đừng tìm nữa, trợ lý của cậu đi vào nhà vệ sinh rồi." Giang Lưu Thâm cố gắng nhỏ giọng hết mức có thể, không cho các fan xung quanh nghe thấy. "Anh làm gì thế?" Hạ Hi Ngải cảnh giác nói.
Giang Lưu Thâm nhíu mày: "Tôi thì có thể làm gì được chứ? Tôi chỉ muốn hỏi cậu… cậu thế này là... Tối hôm qua bị tôi mắng cho khóc nhè hả? Tâm hồn yếu ớt như vậy sao?"
"Con mắt nào của anh thấy tôi khóc thế?" Hạ Hi Ngải trừng mắt nhìn anh. Dù sao thì đêm qua hai người cũng đã trở mặt với nhau rồi, không việc gì phải khách sáo nữa.
Giang Lưu Thâm không giận còn cười bảo: "Ô, tính khí nóng nảy gớm nhỉ, không khóc sao sáng sớm nay mắt đỏ thế?"
"Ai cần anh lo."
"Được, không khóc là tốt. Tôi còn tưởng rằng tôi nói nặng lời quá, khiến người bạn nhỏ bị bắt nạt đến phát khóc, còn đang muốn tới nói lời xin lỗi nữa này."
"Anh mà tốt bụng thế cơ à?"
"Đấy là do cậu không hiểu tôi rồi, con người tôi ấy mà, nói năng chua ngoa nhưng lòng dạ mềm yếu." Giang Lưu Thâm cười thoải mái, khóe mắt anh nhướng lên, ẩn chứa sự dịu dàng, tựa như mọi chuyện vốn là như thế vậy.
"Nào có ai tự nhận mình nói năng chua ngoa nhưng lòng dạ mềm yếu..." Hạ Hi Ngải bán tính bán nghi nói.
Thế nhưng đúng là tối hôm qua cậu khó ngủ vì những lời của Giang Lưu Thâm, chỉ ngủ được có một hai tiếng đã bị tên đầu xỏ này đến đánh thức, lúc rời giường đương nhiên sẽ nóng nảy, hiếm lắm mới thấy cậu không hợp tác như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!