"Thẩm Từ, Thẩm Từ..." – Tôi đứng trước ghế sofa gọi anh.
Thẩm Từ từ từ tỉnh lại, nâng mí mắt nhìn tôi đăm đăm, ánh mắt mơ hồ.
Thấy trong mắt anh đầy tia m.á. u đỏ, tôi hít sâu một hơi lạnh: "Em đi mua thuốc giải rượu."
"Không cần, tôi không say." – Anh lạnh giọng ngồi dậy, cau mày xoa trán.
Cứng miệng.
Tôi cũng không vạch trần, xoay người đi về phía bếp: "Vậy em rót nước cho anh."
"Không cần cô lo. Cô đến đây làm gì?" – Anh vươn tay dài, kéo lấy cổ tay tôi.
Tôi nghẹn lời, từ "quay lại" mắc nơi cổ họng, xoay vòng vài lượt vẫn không nói ra được.
Thấy tôi im lặng, Thẩm Từ buông tay, cười khẩy: "Đã không có chuyện gì thì đi đi."
Tôi đứng im tại chỗ.
"Không đi tôi gọi bảo vệ đấy." – Giọng anh lạnh hơn.
"... Em đi ngay." – Tôi đáp khẽ, cúi đầu bước về phía cửa.
Vừa chạm vào tay nắm cửa, Thẩm Từ đã bước nhanh tới, kéo tôi xoay người, ép sát vào cánh cửa.
"Cô thực sự muốn đi?"
"Chỉ hai chữ 'quay lại' thôi mà khó nói đến vậy sao?"
Mắt anh phủ đầy men say lờ mờ, ánh nhìn hung dữ.
Tôi kiễng chân hôn lên môi anh, cười lấy lòng: "Quay lại đi, được không?"
Thẩm Từ nhắm mắt lại, nghiến răng: "Mẹ nó, tôi đúng là ngu, đáng đời bị cô đá."
Anh bế bổng tôi lên, ôm vào phòng ngủ, ném xuống giường rồi đè lên.
Nửa đêm về sáng, tôi mệt mỏi thiếp đi.
Lờ mờ nghe thấy tiếng thì thầm khàn khàn, yếu ớt bên tai:
"Tôi phải làm sao với em đây..."
Vài giọt nước lạnh lẽo lăn vào hõm cổ ướt đẫm của tôi.
Ngủ đến trưa hôm sau, tôi mới tỉnh. Tấm rèm dày nặng che gần hết ánh sáng.
Thẩm Từ mặc chiếc quần ngủ, ngồi bên mép giường, ngón tay kẹp điếu thuốc chưa đốt, xoay qua xoay lại.
Không rõ tâm trạng là gì.
Thấy tôi ôm chăn ngồi dậy, anh ngẩng đầu lên: "Tỉnh rồi?"
"Ừm." – Tôi vuốt mái tóc dài rối bời, giọng nghèn nghẹn.
Chẳng ai nói thêm lời nào. Cả hai im lặng trong chốc lát.
Tôi đứng dậy thay quần áo, anh vẫn ngồi yên nhìn tôi chằm chằm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!