Chương 2: (Vô Đề)

Tôi vô vọng rút tay lại, chẳng buồn nói gì nữa.

Thẩm Từ không nhịn được, khóe môi hơi cong lên, vẻ lạnh lùng trên người cũng vơi đi vài phần. Cả bọn lại chơi thêm mấy trò boardgame nữa.

Chơi đến khuya, ai cũng hài lòng, rồi lần lượt đứng dậy trở về trường.

Tôi lề mề đi sau cùng, mắt liếc trộm gương mặt nghiêng sắc lẹm của Thẩm Từ, đầy ngập ngừng. Thẩm Từ vẫn không thèm để ý tới tôi, chân dài sải bước, chưa mấy chốc đã biến mất không thấy đâu.

Tôi đành phải đứng ven đường bắt xe về ký túc. Không hiểu sao, đợi mười phút vẫn chẳng có tài xế nào nhận chuyến.

Gió đêm mùa hè thổi qua hơi se lạnh. Tôi khoanh tay ôm lấy mình, nghĩ thầm: Biết thế đã đi cùng Ỷ Doanh cho rồi.

Ngay khoảnh khắc đó, tiếng động cơ ầm ầm vang lên từ xa. Thẩm Từ cưỡi chiếc mô tô đen bóng đắt đỏ của anh dừng lại trước mặt tôi. Chiếc mũ bảo hiểm che khuất khuôn mặt sắc sảo ấy, chỉ để lộ đôi mắt đẹp đến hút hồn.

"Đội mũ, lên xe." Giọng anh khàn khàn, hơi nghẹn.

Thẩm Từ đã mềm lòng rồi.

Tôi ngồi ở yên sau, vòng tay ôm lấy vòng eo gầy gò của anh ấy, trong lòng lâng lâng sung sướng.

Anh chủ động để ý tới tôi rồi. Xem ra tối nay có hy vọng quay lại với nhau thật rồi.

Tôi lập tức soạn nháp trong đầu, nghĩ xem lát nữa phải làm nũng thế nào, mềm mỏng ra sao.

Không ngờ vừa tới cổng trường thì điện thoại của Ỷ Doanh gọi tới.

Hôm nay là cuối tuần, thầy cô trong khoa bất ngờ kiểm tra, đang đứng canh ở cửa ký túc xá để bắt những người về muộn. Cô ấy dặn tôi tuyệt đối đừng quay về.

Tôi vừa cúp máy thì Mạnh Khuê cũng gọi cho Thẩm Từ.

Thầy cô bên khoa của anh cũng đang kiểm tra y chang. Cả hai rơi vào im lặng.

Chúng tôi quyết định đến khách sạn gần trường ở tạm một đêm.

Ban đầu định lấy hai phòng, nhưng cô lễ tân vô cùng áy náy nói:

Quất Tử

"Cuối tuần khách đông, phòng gần như kín hết rồi... Chỉ còn đúng một phòng giường đôi thôi ạ."

Thẩm Từ nhướng mắt nhìn tôi, "Ở không?"

Tôi cắn răng, "Ở."

Ở chung một phòng với Thẩm Từ, tôi luống cuống đến mức tay chân không biết để đâu cho đúng.

Căng thẳng siết chặt các ngón tay, không dám nhìn anh ấy.

Khó khăn lắm mới lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, liền bắt gặp cảnh Thẩm Từ túm lấy cổ áo thun, cúi người kéo một cái.

Ngay sau đó, vòng eo trắng trẻo săn chắc của anh đập thẳng vào mắt tôi.

"Anh làm gì vậy?"

Tôi lắp bắp, mặt nóng bừng lên.

Khi còn yêu nhau, chúng tôi cùng lắm chỉ dừng lại ở mức hôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!