Chương 37: Đến Đan Gia

Ngày hôm nay, quả thực là một ngày binh hoang mã loạn. Từ Quả Quả cũng không hiểu tại sao Đan Tam lại đột nhiên chảy m.á. u mũi, nàng lo lắng tiến lên giúp hắn, nhưng m.á. u lại chảy càng dữ dội hơn.

Cuối cùng, đợi hai người dọn dẹp xong xuôi, trời đã gần chiều.

Đan Tam dẫn nàng vào thôn, suốt đường đi không dám nhìn thẳng vào nàng. Từ Quả Quả cũng không biết hắn bị làm sao, ngoan ngoãn đi theo Đan Tam đến thôn Tiền Thụ.

Tòa nhà của Đan gia nằm trên sườn núi, là một tứ hợp viện nhỏ tiêu chuẩn, nhưng phía trên viện chính còn có một gác xép nhỏ nổi bật, mà các nhà khác trong thôn không có, cho thấy sự huy hoàng trước đây của chủ nhân.

Ở nơi cách Đan gia không xa, Đan Tam dừng lại.

"Ta về trước một lát, nàng đợi ta ở đây, nhanh thôi."

Từ Quả Quả đang kiễng chân nhìn viện của Đan gia, nói đùa: "Sao không mời ta vào ngồi chơi vậy, không chào đón sao?"

Đan Tam sửng sốt: "Không phải... chỉ là..."

Từ Quả Quả tưởng hắn không tiện, vội vàng xua tay: "Không sao đâu, ta đùa thôi mà."

Đan Tam mím môi, có chút ảo não.

Hắn chỉ là không muốn người trong thôn nhìn thấy, rồi loan truyền những lời đồn đại về nàng mà thôi.

Cuối cùng Đan Tam vẫn quay người về nhà, Từ Quả Quả đứng đợi dưới gốc cây cách đó không xa.

Mỗi bước mỗi xa

Việc đầu tiên Đan Tam làm sau khi về nhà là tháo cái sọt rồi đi vào bếp. Đan nãi nãi nghe thấy tôn tử về, chậm rãi đi ra: "Uyên ca nhi về rồi, sao người ướt hết vậy?"

Đan Tam thuận miệng đáp: "Vừa nãy xuống sông bắt cá, không cẩn thận bị ướt."

Đan nãi nãi: "Ôi dào, con cũng thật là, trời đông giá rét thế này thì đừng ra ngoài bắt cá nữa, nước sông lạnh lắm..."

Đan Tam: "Con biết rồi tổ mẫu, người đừng lo."

Đan nãi nãi thấy hắn như đang tìm gì đó, hỏi: "Tìm gì thế Uyên ca nhi?"

Trong lúc Đan nãi nãi hỏi, Đan Tam đã tìm ra được, mấy cái túi lớn và một cây cân. Hắn nói: "Lát nữa giúp một người bạn đi thu mua lương thực."

Đan nãi nãi ngẩn người, theo bản năng nhìn ra cổng viện.

Đan Điềm Điềm hiển nhiên còn tinh mắt hơn cả tổ mẫu mình, đã sớm nhìn thấy một bóng người dưới gốc cây hòe lớn cách cổng nhà không xa. Tiểu cô nương lặng lẽ chỉ chỉ, Đan nãi nãi liền cười: "Uyên ca nhi à, sao con không bảo người ta vào nhà đi?"

Vành tai Đan Tam đỏ bừng, nhìn ra ngoài sân.

Từ Quả Quả đang thảnh thơi đứng dưới gốc cây, tiện tay hái một bông hoa dại. Hoa cỏ mùa đông sinh trưởng mạnh mẽ, tuy nhỏ nhưng màu sắc lại đẹp mắt, chỉ là nàng cũng không nhận ra đó là hoa gì.

Đan Tam còn chưa kịp nói gì, Đan Điềm Điềm đã nhanh chân chạy ra trước. Từ Quả Quả vừa ngẩng đầu lên, liền thấy một thiếu nữ, mang theo vài phần thẹn thùng lại có chút nhiệt tình chạy về phía nàng. Từ Quả Quả đứng dậy, Đan Điềm Điềm mặt đỏ bừng: "Ta nhận ra tỷ, tỷ là tỷ tỷ Từ gia."

Từ Quả Quả nở nụ cười, cũng đoán được nàng ấy là ai, cúi người vuốt vuốt b.í. m tóc của nàng: "Muội thông minh thế, làm sao mà biết vậy?"

Đan Điềm Điềm: "Trước đây tỷ bị ngất trên núi, là ca ca cứu tỷ về đó! Ca ca cõng tỷ về nhà bọn ta trước, rồi mới đi báo cho nhà tỷ."

Từ Quả Quả sững sờ, rõ ràng là không biết chuyện xảy ra sau khi nguyên thân ngất xỉu, Đan Tam vậy mà ngay từ đầu đã là ân nhân cứu mạng của nàng...

Đan Điềm Điềm kéo tay nàng: "Tỷ tỷ, tổ mẫu ta nói mời tỷ vào nhà ta, đừng đứng đây hứng gió lạnh nữa."

Từ Quả Quả cười cười: "Được thôi."

...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!