Chương 31: Chỉ là thương hại

Vân khóc một lúc cũng thiếp đi. Đến giờ ăn trưa rồi, Vân cũng thấy hơi đoi đói, tại sáng Vân dậy muộn quên ăn vội đến quán mà. Bỗng cửa phòng mở ra, Đăng mang hai khay cơm bước vào.

Đăng cười tươi rói, vẫn nụ cười ngày xưa làm Vân xao xuyến. Bụng Vân cũng reo lên đúng lúc này làm Vân đỏ bừng cả mặt.

- Vân dậy ăn trưa đi, hôm nay đông khách nên tớ ra phục vụ cùng mọi người đây. Chốc tớ vào ăn sau.

Vân gật đầu. Nhìn bóng lưng dài rộng của Đăng vội bước đi mà lòng Vân chùng lại, Đăng chắc hẳn sẽ là một người chồng tốt, Đăng cũng yêu Vân. Nhưng, Vân sẽ phải từ chối Huy sao, Huy đã như một phần không thể thiếu trong cuộc đời Vân, có lẽ nào Vân phải rời bỏ phần quan trọng ấy?

Chỉ nghĩ đến thôi là Vân đã thấy khó thở, tim Vân đã như buốt lạnh rồi? Tại sao mọi thứ lại xảy đến như vậy, tại sao? Vân lại nức nở không thôi.

Một lúc sau, Vân cũng thôi thổn thức.

Tất cả là tại sự ngu ngốc dại dột của Vân. Lẽ ra Vân nghe lời Huy, Vân tập trung học hành rồi sau đó đi làm việc đúng chuyên môn cũng không muộn thì giờ đã khác. Vân cần phải chịu trách nhiệm cho sự ngu dốt của mình. Phải xa Huy là cái giá mà Vân phải trả.

Còn Huy, chắc Huy cũng sẽ chỉ đau một thời gian, rồi Huy cũng sẽ quên Vân thôi. Không phải lúc trước Huy từng biến mất trước Vân đó sao, chắc chắn thời gian cũng sẽ làm Huy quên Vân. Huy quá hoàn hảo đối với bất cứ cô gái nào. Chỉ là, thật đáng tiếc vì Vân không thể là người con gái đó mà thôi.

Nhưng, liệu Vân có thể chịu đựng điều đó, chịu đựng việc nhìn Huy bên người khác? Vậy Vân vào tù thì sao, lúc ấy Huy có thể nào chấp nhận Vân? Mà dù Huy có chấp nhận thì Vân cũng không thể ở bên Huy, Vân hoàn toàn không xứng đáng mà.

Đăng bước vào lại thấy gương mặt nhòe nước của Vân, Đăng chỉ đưa khăn giấy cho Vân rồi nói:

- Cậu ăn đi, chốc nữa tớ đưa cậu đến trường.

- Tại sao cậu cứ nhất định phải thế, cậu biết tớ không yêu cậu mà?

- Không phải cậu từng cho tớ cơ hội một lần rồi sao?

- Đó đã là chuyện quá khứ, lúc ấy tớ không yêu Huy.

- Vậy là cậu biết câu trả lời rồi đấy.

- …

Vân ức nghẹn. Đăng quá đáng sợ. Không lẽ Vân phải chịu thua Đăng thật sao? Vân tránh ánh mắt nồng nàn của Đăng rồi nói:

- Tớ sẽ nói hết mọi chuyện với Huy.

Đăng cười khẽ.

- Nếu cậu muốn tớ mang bằng chứng và nhân chứng đến gặp công an thì cậu cứ việc nói với Huy.

- …

Vân tức điên lên, mặt đỏ bừng bừng. Tại sao Đăng lại dồn ép Vân như thế? Tình yêu mà lại là thế sao? Vân lao vào Đăng gào khóc van xin:

- Cậu buông tha cho tớ đi.

Tớ yêu Huy lắm, tớ không muốn phải xa Huy đâu, hu hu hu…

- …

Đăng lại ôm lấy Vân, cái ôm rất chặt làm Vân khó thở. Vân đẩy Đăng ra rồi nhìn Đăng bằng ánh mắt căm phẫn:

- Tớ căm thù cậu.

Tớ sẽ không bao giờ yêu cậu.

Rồi Vân nằm úp mặt xuống gối tiếp tục nức nở. Đăng chỉ quan sát kỹ vết bỏng trên chân Vân một hồi rồi bỏ ra ngoài.

*****

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!