Chương 8: Tiên duyên - tiên duyên (1)

Chân Chu hóa thành một con rắn nhỏ, da trắng như tuyết, trên lưng là vảy được sắp xếp tinh tế, cơ thể mềm mại không xương, nếu như có ánh mặt trời chiếu vào, cả cơ thể nàng sẽ phát ra ánh sáng.

Nàng bị mắc kẹt trong một vỏ đá, ban ngày đón mặt trời, buổi tối đón ánh trăng, dùng tinh hoa để sống sót, ngày qua ngày, năm lại qua năm, cuộc sống vẫn cứ như thế, không biết tới đây đã bao lâu rồi.

Lúc mới bắt đầu, nàng chỉ cho rằng cuộc đối thoại hôm đó với con mèo già là ảo ảnh trong mộng.

Ai ngờ tất cả lại là thật.

Sau khi con mèo già nhảy lên người nàng, nó đưa nàng tới thế giới này.

Mọi thứ ở đây hoàn toàn xa lạ với nàng.

Trong thế giới này, có thần có ma, cũng có con người, thần và ma đối lập, vạch giới hạn rõ ràng, thế tục người phàm, nhân gian khói lửa.

Thời gian ở đây, trăm năm trôi qua chỉ trong nháy mắt, thoát cái đã tới nghìn năm, đối với người phàm mà nói, đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi, còn đối với những kẻ tu tiên mà nói, thời gian này cũng chỉ là một cái quay đầu mà thôi.

Con mèo già đưa nàng tới đây, sau đó dùng linh tính của mình nói với nàng, đây là kiếp luân hồi thứ nhất mà nàng phải trải qua, nó có thể đưa nàng tới đây nhưng không thể kiểm soát được mọi chuyện xảy ra sau này.

Từ khi nàng bước vào vòng luân hồi, phúc họa sinh tử đều nằm trong lòng bàn tay nàng.

Chân Chu cũng không sợ, nàng chỉ lo lắng hỏi nó, Hướng Tinh Bắc là ai? Chàng ở đâu? Lúc nào nàng mới có thể thoát khỏi cái vỏ đá này để gặp hắn? Thế nhưng mặc cho nàng hỏi thế nào, con mèo cũng không trả lời.

Nó cứ thế biến mất, cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa.

Từ đó về sau, thời gian cứ thế trôi qua, Chân Chu bị vây trong cái vỏ đá cũng từ lo lắng, hoang mang, bàng hoàng, dần dần biến thành yên lặng chờ đợi.

Nàng không biết tại sao mình lại bị vây trong tảng đá này, nhưng nếu đã tới đây, sớm muộn gì cũng sẽ gặp được Hướng Tinh Bắc, chuyện nàng cần làm là yên lặng chờ đợi, chờ đợi một ngày mình thấy được ánh mặt trời, chờ đợi số phận an bài, khiến người ấy tới gần nàng, nàng muốn chàng yêu nàng, muốn dùng chuyện này để cứu rỗi con người mãi mãi chìm sâu dưới biển kia.

Nhưng rồi cứ cô đơn chờ đợi như vậy, trong thời gian dài đằng đẵng không bờ bến, trong cái vỏ đá giam giữ này, nàng chỉ có thể tưởng tượng ra hình dáng kiếp này của Hướng Tinh Bắc.

Có thể chàng cũng giống như nàng, rơi vào súc sinh đạo, bốn bể là nhà, tỉnh tỉnh mê mê, tiêu diêu tự tại.

Có thể chàng cũng chỉ là một người thư sinh trong nhân thế, lúc nàng nhớ nhung chàng, chàng lại đang thắp đèn cực khổ đọc sách, trong lúc múa bút, mơ tới ngày được vinh danh trên bảng vàng, hồng tụ thiêm hương [1].

[1] Hồng tụ thiêm hương: hồng nhan thêm hương, thành ngữ cổ chỉ việc thư sinh thức đêm học bài có người con gái thức đêm thêm hương.

Hay cũng có thể chàng là người tu đạo ngày nào cũng đi đi lại lại trước mặt nàng, muốn ngày nào đó sẽ được đắc đạo thành tiên.

Qua chỗ này, tới hướng Đông, là Hồng Quân Thượng Cảnh, nơi đó là động phủ của Hồng Quân lão tổ. Nhưng trên đường tới Hồng Quân Thượng Cảnh, vẫn còn phải vượt qua một Tang Chi Cốc, sâu trong cốc là nước chảy ào ào, bao nhiêu thủy quái trong đó.

Qua năm trăm năm, bên bờ Đông sẽ có người chèo thuyền tới bờ Tây, đưa người có duyên vào núi.

Nhưng tuổi thọ của con người quá ngắn, có bao nhiêu người chờ được đến trăm năm?

Bên bờ Tây là núi sương dày đặc, buổi tối còn có ma trơi kêu khóc như u linh, tất cả người tu đạo qua được sông đều phải bỏ mạng ở núi Bạch Cốt.

Có người tới bờ bên kia, sợ hãi quay đầu, nhưng người sau lại nối tiếp người trước, chuyện gì cũng không thể ngăn cản quyết tâm tu tiên của bọn họ

- nếu có thể may mắn vượt qua mọi chuyện, có thể tiến vào nơi mà bao nhiêu kẻ mơ ước, dù cho cuối cùng không có duyên vào tiên môn, nhưng trong tiên sơn, khắp nơi đều là linh cầm dị thú, khắp nơi đều là suối Quỳnh Chi Linh, uống một hớp nước suối, ăn một viên tiên đan, quay lại thế gian cũng được người đời ca tụng, sống thọ trăm năm.

Chờ đợi bao lâu, Chân Chu thấy bao nhiêu người muốn đắc đạo thành tiên đi qua vỏ đá của nàng, có người đi cũng có người về.

Giữa bọn họ, có trai cũng có gái, có ông lão tóc hoa râm, cũng có thiếu niên hiên ngang, cũng có yêu quái hấp thụ được linh khí trời đất như nàng.

Có lẽ sẽ có một ngày, Hướng Tinh Bắc đi qua đây, nghỉ chân trước mặt nàng.

Cho dù đời này Hướng Tinh Bắc biến thành bộ dạng nào đi chăng nữa, trong hàng vạn người, nàng liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra.

Thế nhưng 500 năm trôi qua, chưa từng có ai dừng lại trước tảng đá này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!