Chương 7: Hướng tinh bắc (7)

Làm thủ tục xong xuôi, còn 30 phút nữa máy bay mới cất cánh. Tuy quần áo Chân Chu giản dị nhưng vẫn bị hai cô gái đi ngang qua nhận ra, chạy lại gọi cô, xin chữ ký của cô.

Chân Chu ký tên xong, quay đẩu mỉm cười nhìn Trình Tư Viễn. "Cảm ơn anh, em vào đây, anh lái xe cẩn thận."

"Anh đã liên lạc với bạn bè bên kia rồi, em hạ cánh sẽ có người tới đón em. Sang bên đó, sau này dù gặp chuyện gì cũng nhớ liên lạc với anh."

Trình Tư Viễn dặn dò lần nữa, sau đó đưa vali cho cô.

Chân Chu nhận vali, gật đầu với anh, xoay người vào cửa, bàn tay kéo vali bỗng nhiên bị một bàn tay khác nắm lấy.

Cô quay đầu, nhìn Trình Tư Viễn vẫn đang chăm chú nhìn mình, hơi ngẩn ra, sau đó lại nhìn bàn tay của mình bị anh ta nắm chặt, nhẹ rút ra.

"Ngại quá, em phải vào rồi."

Cô thấp giọng nói một câu rồi vội vã xoay người.

"Chân Chu!"

Đi mấy bước, cô nghe được Trình Tư Viễn gọi tên mình, sau đó một bóng người vụt qua, anh đi tới trước mặt cô, chặn đường cô.

"Chân Chu, anh biết đây không phải thời cơ tốt nhất để bày tỏ lòng anh với em, nhưng anh thực sự không khống chế nổi bản thân mình nữa. Anh yêu em, thích em, từ lần đầu tiên gặp em vào mười mấy năm trước, nhưng khi đó trong mắt em chỉ có một mình Hướng Tinh Bắc. Sau này hai người kết hôn, anh cũng ra nước ngoài, cũng cho rằng đời này không có cơ hội bày tỏ tình cảm với em..."

Trong sảnh đợi, loa phát thanh liên tục dùng hai thứ tiếng báo thông tin của chuyến bay, dòng người bên cạnh đi tới đi lui như con thoi..

Anh ta ngưng mắt nhìn cô, sau chiếc kính đen kia là ánh mắt khôn khéo, thâm trầm, bây giờ lại tràn đầy tình cảm dịu dàng.

"Bây giờ em ly hôn rồi, anh biết đối với em, đây là hành trình lột xác đầy đau đớn, anh nghĩ có thể chuyện ra nước ngoài lần này, chuyện ly hôn cũng là một trong số những nguyên nhân đó. Nhưng mặc kệ người khác chê cười ra sao, anh cũng luôn muốn nói với em, đây chưa chắc không phải là chuyện tốt. Hướng Tinh Bắc thật sự ưu tú, anh vô cùng tôn trọng cậu ấy, nhưng cậu ấy không hợp với em, em cũng không hợp với cậu ấy, vậy nên hai người không thể mãi bên nhau.

Anh cũng không phải con người hoàn hảo, nhưng Chân Chu, anh biết anh là người yêu em nhất, cũng là người hợp với em nhất. Nếu như em cho anh một cơ hội, anh sẽ dùng thời gian để chứng minh cho em thấy.

Tình cảm Trình Tư Viễn dành cho cô là loại tình cảm vượt lên trên cả bạn bè bình thường và quan hệ đồng nghiệp, mấy năm nay, Chân Chu dần dần cũng hiểu ra. Anh luôn làm hài lòng Tuệ Lan, giữa hai người cũng có quan hệ hợp tác, chuyện gặp gỡ không phải nói cắt đứt là có thể cắt đứt, hơn nữa còn hay xuất hiện chung trước truyền thông. Danh tiếng của cô càng ngày càng tăng, được khen là "Nữ thần cổ điển", có một số người muốn tìm kiếm cái lạ, cái hot để đăng báo, còn bảo cô và Trình Tư Viễn có quan hệ cá nhân, hai năm qua, ngoại trừ có công việc cần thiết, cô vẫn luôn cố gắng trốn tránh anh.

Dù là vậy, nhưng nghe anh bày tỏ với mình, Chân Chu vẫn cảm thấy đột ngột.

Trình Tư Viễn đoán được đáp án của cô, lập tức nói. "Xin em đừng cảm thấy áp lực hay lo lắng gì, anh biết em chưa chuẩn bị để bắt đầu một đoạn tình cảm mới, anh chỉ hy vọng, sau khi anh biết em có tình cảm với anh, em sẽ không ghét anh tới mức xóa anh khỏi danh sách bạn bè của em."

Ánh mắt của anh ta vô cùng dịu dàng, thái độ thành khẩn, Chân Chu kiềm chế cảm giác rối loạn đang dâng lên, suy nghĩ một lát, đang muốn mở miệng, điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Cô lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn dãy số hiện lên trên màn hình, hơi ngẩn ra.

Là mẹ của Hướng Tinh Bắc, điện thoại cá nhân của bà Trác Khanh Hoa.

"Ngại quá, em nghe điện thoại trước đã."

Ý Chân Chu bảo Trình Tư Viễn chờ, đi nhanh tới một góc vắng người, nhận điện thoại.

"Con đây, bác tìm con có chuyện gì không?"

Giọng Chân Chu lễ phép mà lại xa cách.

Cô chắc chắn ở bên kia có người nghe, nhưng sau khi điện thoại được kết nối, đối phương không lên tiếng, vẫn cứ im lặng.

Thái độ khác lạ, cũng không phù hợp với tính cách của mẹ Hướng Tinh Bắc.

"Là Trác phu nhân sao?"

Chân Chu chần chờ một lát, hỏi.

Bên tai cô truyền tới giọng nói của Trác Khanh Hoa, giọng nói khàn khàn, vừa mở miệng, cảm giác đau khổ đã xuyên qua loa điện thoại đánh lên người cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!