Trụ nhanh chóng phát hiện, hình như cô lại tức giận với nó. Tối hôm đó, mặc cho nó lấy lòng cô thế nào, cô cũng không quan tâm tới nó, khi hai người ngủ, cô cũng không hát cho nó nghe, không thèm xoa xoa nó, đưa lưng về phía nó làm như đã ngủ.
Đêm dần khuya, bên ngoài trời đổ mưa, tí ta tí tách.
Hang động này sau khi được cô sửa sang lại, bây giờ đã thoát khỏi tình trạng nguyên thủy như thời gian trước, càng ngày càng có cảm giác của gia đình, tuy bên ngoài trời không ngừng đổ mưa nhưng trong hang lại khô ráo, ngăn nắp, sạch sẽ.
Trụ vẫn nằm xuống bên cạnh cô như trước, nương theo ánh lửa ngoài cửa hang, mắt không chớp nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, ánh lửa tắt đi, nó không tìm thấy ánh sáng nữa, ngáy khò khè.
Chân Chu nghe tiếng ngủ say bên cạnh, ban đầu trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, nhớ tới Tiểu Đà bị thương, cô ngủ không yên. Tới nửa đêm, Chân Chu mới nhận ra, lần này cô lại tức giận với nó, cũng không phải cố ý như lần trước, muốn thuần phục nó, để nó nghe lời cô.
Bây giờ cô thực sự tức giận với nó rồi.
Nhưng nếu quay lại khoảng thời gian trước, quay lại khi cô và Trụ mới ở chung, xảy ra chuyện như bây giờ, cô sẽ tức giận, thất vọng với Trụ sao?
Hiển nhiên là không.
Nhưng bây giờ cô lại tức giận với nó.
Đây có phải là vì cô và Trụ sớm chiều ở chung, trong tiềm thức của cô đã bắt đầu xem Trụ như những con người bình thường, sinh ra kỳ vọng quá với thực tế cho phép?
Nhận ra được chuyện này, tất cả tức giận trong lòng Chân Chu đều biến mất.
Cô bắt đầu tự ngẫm lại.
Trụ muốn giết chết những con khủng long xông vào cấm địa của nó, cho dù Tiểu Đà có ý nghĩa đặc biệt với cô, thế nhưng giết Tiểu Đà là bản năng của nó.
Tuy nó đối xử tốt với cô, giao lưu với cô càng ngày càng nhiều, có khi Chân Chu sẽ sinh ra cảm giác nó là người bạn duy nhất trên thế giới này, nhưng lại không thể quá kỳ vọng vào nó.
Dù sao, nó là loài khủng long, có thể ở cùng cô đến ngày hôm nay cũng đã quá tốt rồi. Hôm qua vì cô ngăn cản nên nó mới thả Tiểu Đà ra, đây là sự nhượng bộ lớn nhất rồi.
Chân Chu không tức giận nữa, trong bóng đêm vươn tay ra, sờ sờ cái chóp đuôi xù xì đang dính trên người mình, trở mình quay về phía nó, nhắm hai mắt lại.
Sáng hôm sau, Chân Chu đi xuống dưới chân núi, mưa đã ngừng rơi, cô men theo hướng hôm qua Tiểu Đà rời đi, dọc theo suối tìm nó.
Hôm qua Tiểu Đà bị Trụ dọa cho sợ, ánh mắt nhìn về phía cô tỏ vẻ không muốn xa rời, ánh mắt ấy khiến cô không thể nào quên. Vết thương của nó thoạt nhìn rất sâu, khi trốn đi, bước chân tập tễnh, đêm hôm qua trời lại mưa, không biết bây giờ nó thế nào.
Cô luôn có cảm giác nó không chạy quá xa, có khi còn đang ở một nơi gần đây, thông thường, đứng cạnh nguồn nước là bản năng của các loài thú.
Cánh rừng này bây giờ vô cùng an toàn, không có con khủng long nào dám bước chân vào đây, ngoại trừ Tiểu Đà, chắc là nó muốn đi tìm cô.
Mặc dù cơ thể Trụ to lớn, lại hung dữ nhưng lại có ánh mắt nhạy bén và năng lực quan sát, nhất là khi nó ở cạnh Chân Chu. Sáng nay tỉnh lại, nó phát hiện Chân Chu không giận nó nữa, có vẻ nó rất vui, thấy Chân Chu đi ra ngoài, liền nhắm mắt theo đuôi cô.
Nó không biết cô muốn đi đâu, nhưng chỉ cần ban ngày cô cười với nó, buổi tối ngoan ngoãn để nó ôm, dù cô đi đâu nó cũng sẽ đi cùng cô, bảo vệ cô.
Chân Chu men theo bờ suối đi xuống phía rời, buổi trưa, ở mảnh đất mà Trụ đánh dấu, rốt cuộc cô cũng thấy Tiểu Đà.
Nó co rúm người lại, nấp trong bụi cỏ sau tảng đá lớn, toàn thân ướt nhẹp, chắc là đêm qua trốn ở đây tránh mưa, thế nhưng bây giờ tính mạng lại đang nguy hiểm, vết thương trên cổ bị Trụ cắn hôm qua trắng bệch, máu cũng chảy ra không ngừng.
Bết bát hơn là một cái chân sau của nó, tối hôm qua không cẩn thận ngã bị thương, hôm nay không thể đứng thẳng, chỉ có thể nằm bẹp dưới đất.
Chân Chu gọi tên nó, vội vàng chạy lại cạnh nó, ngồi xổm xuống, dùng tro tàn bôi lên miệng vết thương để cầm máu cho nó, tránh cho nó mất máu nhiều mà chết.
Tiểu Đà đã thoi thóp, mí mắt cũng hơi khép lại, nó mở mắt, nhận ra Chân Chu, khẽ kêu một tiếng, đôi mắt tròn tròn của nó lộ ra vẻ vui mừng cùng ánh sáng.
Chân Chu tới bên cạnh nhổ một ít có non, để bên mép nó. Hình như nó rất đói bụng, hé miệng ăn từng miếng từng miếng.
Khi thấy Tiểu Đà, Trụ đi phía sau Chân Chu một lúc lâu cũng đã hiểu ra mục đích của cô.
Nó nhìn chòng chọc Tiểu Đà trên mặt đất, đôi mắt trở nên lạnh lùng không gì sánh được, ngập tràn sát khí. Nó đứng bên cạnh uốn éo, chỉ ngại Chân Chu đang ở đây, không có lá gan để xông lên giết chết Tiểu Đà, chỉ thỉnh thoảng nhìn Tiểu Đà rồi gầm nhẹ hai tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!