Chương 29: Tiên duyên (22)

Chân Chu được dẫn tới Thiên Cơ Đài, một âm thanh già nua vang lên. "Vào đi."

Nàng đi vào, thấy một ông già râu tóc bạc phơ đứng trước một phiến đá nhẵn, vẻ mặt kính cẩn, hình như đã đứng ở đó một lúc lâu, nghe được tiếng bước chân của nàng, ông xoay người lại, mặt mũi hiền lành, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng.

Chân Chu biết ông là lão tổ, lại nhớ tới Thanh Dương Tử, không có dũng cảm nhìn vào mắt ông, chậm rãi cúi đầu.

Một lát sau, giọng nói của lão tổ lại vang lên bên tai nàng.

Ông nói. "Thứ trước mặt ngươi là đá Thiên Cơ, xuất hiện từ thưở sơ khai, trước khi khai thiên nó đã tồn tại, nó là thánh vật của sư phụ ta, nắm giữ tất cả thiên cơ, có thể đưa con người ta đi tới bất kỳ thời gian, không gian nào đó, cũng chi phối mối duyên của ngươi và Thanh Dương Tử."

Chân Chu chậm rãi giương mắt lên, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn đá Thiên Cơ trước mặt.

Từ trước tới nay nàng vẫn cho rằng, sở dĩ mình tới đây, có cơ hội đảo ngược thời gian, trở lại thời gian trước khi Hướng Tinh Bắc gặp nạn là do con mèo đen giúp đỡ.

Nhưng bây giờ hình như không phải như vậy. Đá Thiên Cơ này có phải là thứ thần bí chi phối mối duyên của nàng và Hướng Tinh Bắc, hoặc có lẽ là duyên phận của nàng và Thanh Dương Tử hay chăng?

Hình như là vậy, rốt cuộc mối nhân duyên của hai người bắt đầu từ kiếp nào? Hướng Tinh Bắc và Thanh Dương Tử, hay là những người trong vòng luân hồi mà nàng phải trải qua, rốt cục ai mới là người của kiếp trước, ai mới là người đầu tiên mà nàng yêu?

Nàng không biết.

Chân Chu lễ phép hỏi lão tổ.

"Nó từng là sứ giả Nguyên Linh Tọa Hộ che chở cho đá, ngươi từng là Ngọc Nữ nâng khăn, kiếp ấy, vì ngươi và nó gieo nhân quả, đã định trước đời đời kiếp kiếp, sau khi luân hồi vẫn có duyên với nhau, nhưng bắt đầu thế nào, kết thúc ra sao thì có gì quan trọng chứ? Bây giờ ngươi có thể đi khỏi đây, đá Thiên Cơ sẽ đưa ngươi tới kiếp tiếp theo, rồi lại một kiếp nữa, khi ngươi tỉnh lại đã là một thế giới khác rồi.

Đến lúc đó, Thiên Cơ Kính sẽ đưa nó tới thế giới đó, gặp lại ngươi lần nữa."

Viền mắt Chân Chu đỏ hồng, nước mắt dần dần rơi xuống.

Lão tổ thở dài một cái. "Mọi thứ đều là định mệnh, ngươi đừng quan tâm. Đi thôi."

Chân Chu lắc đầu, chậm rãi quỳ xuống trước mặt lão tổ. "Ta không muốn đi, ta cũng không thể cứ rời đi như vậy, để chàng ấy chịu đựng vạn năm băng hỏa trong Thủy Kính. Thay vì chờ đợi trong vòng luân hồi, ta tình nguyện ở đây, chàng ấy vì ta nên mới mạo phạm thần tiên, còn đưa nguyên đan của chàng cho ta, ta có tài đức gì mà lại được chàng đối xử như vậy?"

"Lão tổ, không phải bọn họ bảo ta hút tủy của linh thạch sao? Bây giờ ta còn nguyên đan của chàng, ta không đi, ta muốn ở lại đây. Ta muốn tu luyện, ngày nào đó ta phá vỡ được Thủy Kính, ta sẽ cứu Thanh Dương Tử ra ngoài. Nếu như chàng còn sống, ta sẽ sống với chàng, chàng chết, ta gặp chàng ở kiếp sau!"

"Ngươi chắc chắn?"

"Chắc chắn. Kiếp trước, khi chàng còn sống, ta và chàng xa nhau, sau khi chàng chết đi, ta hối hận không kịp nữa. Kiếp này, ta tới đây, vốn muốn bù đắp sai lầm của kiếp trước, nhưng nếu cứ kết thúc như vậy, cho dù ta có cơ hội bù đắp tiếc nuối kiếp trước, nhưng đến kiếp sau nữa chẳng phải ta lại bù tiếp thêm tiếc nuối kiếp này sao? Nếu như đã tới đây, vậy ta sẽ cùng hắn đi hết đời!"

Lão tổ nhìn nàng chăm chú, mặc dù không lên tiếng nhưng trong mắt đã lộ ra vẻ khen ngợi.

"Xin lão tổ thương tình!" Chân Chu quỳ gối xuống đất không dậy nổi, nước mắt dọc theo gò má lăn xuống.

"Lúc trước chàng từng dạy ta tu khí, chẳng qua khi đó ta không dốc lòng học nên mới dẫn tới kết quả hôm nay. Ta xin lão tổ dạy dỗ ta, giúp ta tu khí thành công, thử đánh một trận với trời vì chàng."

"Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, tuy nói tất cả đều là do số mệnh, nhưng ngươi nguyện ý đánh một trận với trời vì nó, ta và nó là thầy trò, há lại làm như không thấy?"

...

Từ khi đó, Chân Chu bắt đầu chuyên tâm tu hành.

Trong núi, hoa đào lại nở, nở rồi lại rụng, rụng rồi lại nở, sau bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đã tới ngày này, sau khi nàng đi ra khỏi cánh cửa trên đỉnh Ma Vân Phong mà lão tổ từng bế quan, đón một làn gió núi, đứng trên đỉnh nụ mặt nhìn về phương nam, nhìn về nơi cuối cùng của chân trời xa xa.

Chàng đang ở nơi cuối cùng đó, chịu cực hình của băng hỏa.

Gần một nghìn năm rồi, vì đợi tới ngày hôm nay mà nàng luôn luôn tu hành, cả ngày lẫn đêm. May mắn thay, trước khi vòng băng hỏa ấy kết thúc, nàng có thể tới Minh Giới gặp gỡ chàng lần nữa.

Thời gian dài dằng dặc, một ngàn năm chờ đợi này chỉ như một cái chớp mắt, mọi thứ giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, vẫn còn tươi mới, rõ mồn một trước mắt.

Thủy Kính Minh Giới bây giờ khác với một ngàn năm trước mà Thanh Dương Tử tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!