Chương 28: Tiên duyên (21)

Thanh Dương Tử đã rời đi từ nửa tháng trước.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, trong sơn môn giăng sương mù, chàng mặc một bộ y phục màu xanh, tay cầm trường kiếm bước ra khỏi Luyện Tâm đ*o Xá, bóng lưng dần dần đi xa, tựa như lần đầu tiên nàng gặp chàng, toàn thân đều tỏa ra thanh khí.

Chuyện chàng rời khỏi đây, các đệ tử trong sơn môn cũng không nghi ngờ, chỉ cho là chàng có chuyện nên phải di xa. Ngay cả Quảng Thành Tử cũng nghĩ như vậy.

Chân Chu vẫn làm hàng xóm với Thính Phong như cũ, thời gian qua đi, ban ngày nàng đợi chàng, ban đêm không ngủ được. Đêm hôm nay, nàng lại tỉnh giấc lần nữa.

Nàng mơ thấy chàng bị thương, trên người chảy đầy máu. Dòng máu đỏ tươi tuôn ra từ cơ thể của chàng, nàng lấy tay che cũng che không nổi.

Chân Chu tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, phản ứng đầu tiên là xòe bàn tay ra. Lòng bàn tay của nàng ướt nhẹp, không dính máu, chỉ dính mồ hôi.

Tim nàng vẫn còn đập nhanh, trằn trọc một lúc lâu cũng không thể đi vào giấc ngủ, xoay người ngồi xuống, lúc đang ngây người bỗng nhiên nghe được một giọng nói khe khẽ ở bên ngoài. "Cô nương, ra đây!"

Lục Áp?

Chân Chu nhanh chóng mở cửa, quá nhiên, dưới ánh trăng có một bóng người, đó là Lục Áp.

"Ta có tin của Thanh Dương Tử, có muốn biết không?" Y hỏi.

Chân Chu lập tức gật đầu.

"Vậy đi theo ta!"

Lục Áp nắm lấy cổ tay nàng, đưa nàng bay lên trên không, nhanh chóng ra khỏi Thượng Cảnh, tới chỗ linh thạch mà lần đầu tiên hắn gặp Chân Chu.

Trời vẫn còn tối đen, tảng đá đó vẫn ở đây, vỡ thành hai mảnh, lẳng lặng nằm yên trên cỏ.

"Chàng thế nào?" Chân Chu lo lắng hỏi.

Vẻ mặt Lục Áp nghiêm túc, nhíu mày lại. "Không được tốt. Nó bị thương."

Chân Chu ngây ngốc.

"Mặc dù ta đi cùng nó, thế nhưng Huyền Minh Chi Khí không có tác dụng với Thủy Kính, ta chỉ có thể đứng bên ngoài quan sát. Hai ngày trước Thủy Kính làm nó bị thương."

"Có nghiêm trọng không?"

Giọng nói của Chân Chu run run.

"Bị thương không nhẹ nhưng không nguy hiểm tới tính mạng, bây giờ nó đang bế quan tự chữa, với linh tu của hắn, sẽ nhanh xuất quan thôi."

Chân Chu thở phào nhẹ nhõm, thấy ánh mắt lấp lánh của Lục Áp đang nhìn mình chằm chằm, lập tức nói. "Đạo trưởng có chuyện gì thì cứ nói."

Lục Áp nói. "Ta có việc nên mới tới tìm ngươi. Lần này nó bị thương không quan trọng, cũng không nguy hiểm, chuyện nguy hiểm là chuyện sau này. Thủy Kính rất đáng sợ, ngay cả ta cũng từng suýt bỏ mạng ở đó, ý chí của nó như sắt đá, không phá được nhất định không về, ta sợ nó..."

"Ta có thể giúp được gì?"

Lục Áp nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt lộ ra ý khen ngợi. "Ngươi cũng đã tình nguyện giúp nó, vậy ta nói luôn. Ngươi có ba hồn, ta muốn dùng hồn trời, hồn đất của ngươi để luyện hóa, chừa lại hồn của ngươi, sau khi luyện được vũ khí, tuy không có uy lực như ba hồn nhưng cũng có thể giúp nó một tay. Sau này tuy ngươi không thể tu tiên luyện khí, thế nhưng vẫn giữ được tính mạng..."

"Đạo trưởng có thể dùng ba hồn của ta luyện hóa, là ta cam tâm tình nguyện." Chân Chu lập tức nói.

Lục Áp lắc đầu. "Không được, nếu như nó biết ngươi hồn phi phách tán, sợ rằng sẽ không để yên cho ta. Cứ quyết định vậy đi."

Ngón tay hắn chỉ hai mảnh đá trên mặt đất. "Trước tiên ta đưa người về đó, mọi chuyện còn lại cứ để ta lo."

Chân Chu gật đầu, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại

Lục Áp chỉ về phía nàng, Chân Chu lập tức biến thành hình rắn, Lục Áp cầm nàng bỏ vào giữa hai mảnh đá, trong miệng đọc câu chú, hai khối đá lập tức dính lại với nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!