Chương 26: Tiên duyên (19)

Chân Chu hôn chàng, cánh môi mang theo nhiệt độ cùng khao khát.

Cái trán của chàng, cái mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng, mái tóc đen nhánh cùng hầu kết tràn đầy nam tính.... Khắp nơi đều là vết hôn của nàng.

Nàng cởi bộ áo đạo sĩ chàng đang mặc trên người, lộ ra xương quai xanh và lồng ngực, dán khuôn mặt mình lên trên đó, nhắm mắt lại, dùng da thịt cảm nhận cảm giác thân mật với chàng.

Chàng bị nàng đè xuống, trợn tròn mắt, nhìn nàng ngồi lên bụng mình, vòng eo mềm mại, xinh đẹp quyến rũ, xiêm y của nàng bị lột xuống, đường cong hoàn mỹ cùng da thịt trắng nõn xuất hiện trước mặt chàng.

Đêm trong Đạo Xá, từ đầu đến cuối chàng đều nhắm mắt, tất cả quyến rũ mê người đều bị che đi bởi cái mí mắt mỏng manh.

Tất cả ảo tưởng đối với nàng chỉ dừng lại trong việc dùng Thiên Cơ Kính quan sát nàng, mỗi khí trái tim chàng loạn nhịp, thân hình trắng như ngọc kia lại xuất hiện trong Thiên Cơ Kính.

Đêm nay, vẻ đẹp của nàng khiến chàng nhức mắt, chàng không thể không nhìn nàng, nhìn gương mặt thanh thuần nhất, cũng mị hoặc nhất trong thế giới này, chàng cúi xuống nhìn phía dưới, có hơi lưỡng lự, đôi môi đỏ mỏng, mềm mại như cánh hoa rơi vào chỗ nóng bỏng nhất trên cơ thể chàng.

Thanh Dương Tử nhắm hai mắt lại, hầu kết trượt một đường thật dài, tiếng rên khàn khàn, xen lẫn đau đớn cùng vui sướng.....

Chân Chu thỏa mãn, bất kể là trong tim hay là thân thể.

Nàng kiệt sức, toàn thân đều là mồ hôi, khóe môi cong lên, nằm bên cạnh chàng ngủ thiếp đi, không biết đã ngủ bao lâu, nàng mơ một giấc mơ, muốn ôm chàng thật chặt, vươn tay sang bên cạnh lại chẳng còn ai.

Lông mi khẽ run rẩy, nàng mở mắt, phát hiện chàng đã rời khỏi đây từ khi nào, trên người nàng vẫn còn đắp xiêm y của chàng.

Chân Chu quay đầu, nhìn về phía giường đá ở cửa động, không có ai ở đó.

Chân Chu lòng dạ rối bời, giống như bị cả thế giới từ bỏ, nhanh chóng mặc quần áo của chàng, chân trần chạy ra ngoài, thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên tảng đá lớn ngoài cửa động hình như đã rất lâu rồi, bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, dừng bước.

Chàng ngồi ở đó giống như đã ngủ rồi, không nhúc nhích, trời đêm phác họa lại bóng dáng của chàng.

Chân Chu biết Thanh Dương Tử không ngủ, cũng không phải chàng đang ngồi tu khí.

Nàng lặng lẽ nhìn chàng một lúc lâu, lấy hết dũng cảm đi tới phía sau chàng, chậm rãi ôm lấy hông của chàng, dán mặt mình vào sau lưng chàng, thì thào nói. "Chàng hối hận vì quen ta sao?"

Chàng vẫn im lặng như cũ, nhưng nàng cảm giác được cơ thể chàng đã hơi cứng đờ.

Chân Chu đè cảm giác khổ sở trong lòng xuống, ôm chặt chàng hơn, không muốn buông ra.

Bỗng nhiên, chàng chợt quay đầu nhìn nàng, Chân Chu khẽ kêu một tiếng, hai vai bị chàng cầm lấy, sau đó mạnh mẽ kéo nàng ngồi lên đùi chàng, để nàng đối mặt với mình.

Thanh Dương Tử cúi đầu nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt cứng đờ.

Nàng chưa bao giờ thấy Thanh Dương Tử như vậy.

Giây phút này, chàng khiến nàng nhớ tới Hướng Tinh Bắc

- hôm đó nàng tìm chàng, nói với chàng nàng đã yêu người khác, muốn ly dị với chàng. Vẻ mặt của Hướng Tinh Bắc cũng giống như bây giờ.

Lực tay của Thanh Dương Tử rất lớn, nắm chặt bả vai của Chân Chu, khiến nàng cảm thấy đau đớn nhưng lại không dám giãy dụa, thuận theo chàng, ngồi trên đù mở to mắt nhìn chàng.

"Chàng sao vậy?"

Nàng khẽ hỏi.

"Có phải nàng nằm mơ thấy người yêu kiếp trước của nàng không?" Chàng hỏi.

"Sau đó, nàng xem ta như hắn?" Thanh Dương Tử nói thêm, giọng nói trầm thấp lại kìm nén, từng chữ từng chữ giống như cắn răng nghiến lợi nói ra.

Hơi thở Chân Chu rối loạn, yên lặng nhìn chàng.

Chàng cúi đầu, hơn nửa gương mặt chìm trong bóng đêm, ánh trăng chỉ rọi xuống nửa khuôn mặt của chàng, lần đầu tiên nàng nhận ra chàng cũng nguy hiểm như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!