Giọng nói của chàng vô cùng lạnh nhạt, nàng chưa từng nghe chàng nói như vậy bao giờ, nói xong cũng lướt qua nàng, không dừng lại thêm nữa.
Chân Chu nhìn bóng lưng của chàng, cảm thấy chán nản không gì sánh được.
Vốn cho rằng mấy hôm nay chàng tránh mặt không gặp nàng là vì chàng thấy xấu hổ, vì hai người tiếp xúc thân mật, nàng còn trông chờ vào chuyện quan hệ của hai người sẽ tiến triển hơn, không ngờ mấy ngày nay chàng đang suy tính cách đuổi nàng khỏi đây.
Hơn nữa, nhìn vẻ mặt vừa rồi của chàng, chắc chắn đã hạ quyết tâm đuổi nàng đi rồi.
Nàng không thể đi được, tới đây, ở lại bên cạnh chàng, nhưng nàng không thể nói với Thanh Dương Tử chàng là người yêu kiếp trước của nàng, khiến chàng yêu nàng say đắm, đây là ý nghĩa duy nhất để nàng tồn tại trên thế giới này.
Nàng nên làm gì bây giờ?
Trời dần nhá nhem tối, lại một ngày nữa trôi qua.
Chân Chu nấu xong trà, dùng nước suối mới lấy sáng nay rửa sạch dụng cụ pha trà, tiểu đồng Thính Phong tới lấy trà theo thói quen, Chân Chu cười nói. "Ngươi đi chơi đi, hôm nay ta đưa trà cho Thượng Quân giúp ngươi, ta cũng có chuyện phải tìm chàng."
Thính Phong vẫn còn đang tuổi ham chơi, mấy ngày nay thích bắt đom đóm, đây là khoảng thời gian đom đóm nhiều nhất, vui vẻ nói. "Chu Chu, ngươi thật là tốt, ta mong ngươi có thể ở đây mãi mãi! Ta đi bắt đom đóm, buổi tối về sẽ cho ngươi xem."
Chân Chu cười, nhìn bóng lưng của Thính Phong dần xa, bưng trà tới thư phòng, bước vào, nhẹ giọng nói. "Thượng Quân, hôm nay ta và Thính Phong đi mấy dặm bên rừng ngoài, tìm được một dòng suối, nước ở đó rất ngọt, chàng uống thử xem, nếu thích thì nói với Thính Phong một câu, để y tới đó lấy nước."
Chàng dựa đầu vào cửa sổ, ngón tay thon dài cầm một quân cờ, đang định tự chơi một mình, đầu cũng không thèm ngẩng, nhàn nhạt nói. "Phiền ngươi rồi, cứ để đó đi."
Chân Chu đề khay trà xuống góc bàn, lui về sau mấy bước nhưng không đi ra ngoài, yên lặng đứng đó.
Ban đầu chàng làm bộ không phát hiện, một lát sau thấy nàng vẫn đứng trước mặt mình, không nói lời nào, cũng không đi, lông mày chàng hơi nhíu một cái, đứng lên. "Còn chuyện gì sao?"
"Đúng vậy. Ta tới để cảm ơn Thượng Quân."
Chàng nhìn nàng, hình như đoán được chuyện trong lời nói của nàng, vẻ mặt không được tự nhiên, chần chờ một lát mới nói. "Không cần. Ngươi không sao là tốt rồi."
Chân Chu lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc. "Nhất định phải cảm ơn Thượng Quân. Trước đây ta bị Xích Đan làm bị thương, nếu không có Thượng Quân thương tình cứu ta, chắc ta đã sớm mất mạng. Sau đó Thượng Quân lo cho thân thế của ta, để ta ở lại sơn môn, ta biết ơn vô cùng, càng không cần phải nói tới chuyện mấy hôm trước, Thượng Quân cứu ta ra khỏi móng vuốt của Kim Lòng, nhiều lần rồi nhưng không cần ta báo đáp, trước khi đi mà không nói cảm ơn với Thượng Quân một tiếng, ta sẽ thành người vô ơn sao?"
Thanh Dương Tử cho rằng nàng muốn nói tới chuyện tối hôm đó, ai ngờ nàng lại nhắc tới chuyện này, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, càng tỏ vẻ đứng đắn, ho khan một tiếng. "Cũng chỉ là một cái phất tay thôi, ngươi đừng quan tâm nhiều quá. Sáng mai ngươi còn phải tới kinh đường, về nghỉ ngơi đi."
Chân Chu lắc đầu. "Sáng mai ta không đi cùng Thượng Quân."
Từ khi nàng vào đây, nửa nén hương đã tàn, bây giờ chàng mới nhìn vào mắt nàng, thoáng vẻ không vui, nói. "Cô nương Chu Chu, ta nghĩ chắc ngươi hiểu ý ta..."
"Đúng vậy, ta hiểu, Thượng Quân xem thường ta, không muốn nhìn thấy ta, vậy nên đuổi ta đi."
Chân Chu nhìn chàng, khóe môi xinh đẹp hơi nhếch lên, rõ ràng là mỉm cười nhưng sao lại đau đớn như vậy.
Thanh Dương Tử ngẩn ra, lấy lại bình tĩnh. "Cô nương Chu Chu, ngươi đừng hiểu lầm, ta không xem thường ngươi...."
"Chàng đừng an ủi ta, ta biết rồi. Chuyện xảy ra tối hôm đó là lỗi của ta, ta không khống chế được bản thân mình, thế nên mới... làm bẩn Thượng Quân..."
"Không phải không phải, ngươi hiểu lầm rồi, ý ta không phải như vậy..." Thanh Dương Tử vội vàng sửa chữa.
"Vậy tại sao ngày mai ta phải đi?" Nàng cắn môi, đưa mắt nhìn chàng rồi khẽ hỏi.
Thanh Dương Tử yên lặng.
Chàng muốn nàng đi, bởi vì nàng tới gần khiến cho chàng cảm giác bản thân không an lòng, không khống chế được bản thân.
Một vạn năm trôi qua, chàng sống theo thói quen, cuộc sống của chàng, ngoại trừ chuyện sơn môn thì là tu đạo, thời gian cứ trôi qua, cho tới bây giờ cũng như vậy.
Nhưng từ khi nàng tới, mọi chuyện lại thay đổi.
Chuyện khác hắn có thể dễ dàng tha thứ, nhưng chuyện xảy ra tối hôm đó khiến hắn không thể chấp nhận nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!