Chương 18: Tiên duyên (11)

Trên đường đi, nàng quấn chặt lấy cánh tay chàng, đầu tựa vào ngực chàng, một tay của chàng giữ lấy cơ thể nàng, tay còn lại cầm ô che mưa, nước mưa dưới đất tự tránh khỏi chàng, trên đỉnh ô xanh cũng không bị ướt, xung quanh giống như được phủ một lớp lưới, che chắn nước mưa ở bên ngoài.

Chàng đi vào Luyện Tâm đ*o Xá, thu ô lại, để ở góc của điện, sau đó đi vào phòng ngủ, đặt nàng lên giường mây khô ráo, lòng bàn tay đặt lên trán của nàng, cảm giác ấm áp dịu dàng đi qua lòng bàn tay của hắn, truyền vào trong cơ thể cửa nàng, hòa lẫn với dòng máu lạnh như băng trong người nàng, chậm rãi lan ra khắp nơi.

Cơ thể nàng dần ấm áp, không còn run rẩy, nước mưa và bùn đất dính trên cơ thể nàng đã biến mất, từ đầu tới đuôi lại sạch sẽ như cũ, da thịt trắng nõn hiện lên trong ánh đèn vàng, vô cùng xinh đẹp.

Trong mắt của chàng, nàng hóa thành bộ dáng thiếu nữ xinh đẹp, nằm trên giường mây, tóc đen phủ lên vai, eo nhỏ mông tròn, đường nét cơ thể xinh đẹp giống như được trạm trổ. Nàng chậm rãi mở mắt, khuôn mặt trắng như tuyết, lông mày đen nhánh, vẻ mặt mơ mơ màng màng.

"Thượng Quân..."

Giọng nói của nàng khàn khàn, cơ thể hơi di chuyển, muốn đứng dậy trên giường mây, Thanh Dương Tử lại hơi lui về phía sau một bước.

"Không cần đứng dậy đâu, ngươi cứ nghỉ đi."

Tầm mắt của chàng cũng không rơi trên người nàng nữa, nhìn về phía khác, dịu dàng nói một câu, nói xong cũng xoay người đi.

Chân Chu nhìn theo bóng lưng màu xanh biến mất nơi cửa phòng, đầu tiên hơi ngẩn người, sau đó trong lòng cũng thoải mái hơn, sợ hãi vì tiếng sấm đã biến mất không dấu vế.

Một đêm này, nàng nửa tỉnh nửa mê, tỉnh rồi lại ngủ, nửa đêm còn lặng lẽ xuống giường, đi chân trần rón rén ra ngoài cửa phòng nhìn trộm, phát hiện chàng đang ngồi trên đài cao, nhắm mắt ngồi thiền, bóng lưng trầm tĩnh.

Nàng nhìn một lát, sợ bị chàng thấy, lại lặng lẽ quay về giường mây rồi nằm xuống, không tỉnh lại lần nào nữa, ngủ tới sáng sớm hôm sau. Ánh nắng lọt vào cửa sổ, tiếng chuông gõ vang đánh thức nàng tỉnh dậy, mở mắt nhìn xung quanh rồi bật dậy, vội vàng chỉnh tóc và xiêm y trên người, đi qua cửa, thấy bên ngoài có thêm tiểu đồng Thính Phong.

"Chu Chu! Tối qua mưa to, còn có cả sét, dọa ta sợ chết, cả đêm không ngủ được! Nghe nói chỗ ở của ngươi bị phá hủy rồi sao? Chắc ngươi sợ lắm."

Là Thanh Dương Tử nói với Thính Phong sao?

Chân Chu ậm ừ một tiếng, nhìn về phía sau Thính Phong nhưng lại không thấy bóng dáng của Thanh Dương Tử, trong lòng có hơi mất mát.

Thính Phong không hiểu suy nghĩ trong lòng nàng, cảm thấy Thượng Quân giữ nàng lại một đêm nay cũng chẳng có gì lạ. Trong mắt y, Chu Chu chỉ là con rắn nhỏ biến được thành hình người mà thôi.

Chuyện y cảm thấy kỳ lạ là tại sao Thượng Quân lại cho phép nàng ngủ trên giường. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Chu Chu dễ thương như vậy, tối hôm qua cũng đáng thương, thế nên Thượng Quân mới mềm lòng để nàng ở đây, chuyện này rất bình thường.

Nhớ tới chuyện Thượng Quân giao cho mình, Thính Phong mở cờ trong bụng.

"Chu Chu, chỗ ngươi ở bị phá hủy rồi, Thượng Quân nói để ngươi tạm ở cùng ta! Bên cạnh phòng ta còn có một gian phòng nữa, để ta đi dọn dẹp, dọn xong ngươi có thể vào đó ở, sau này chúng ta là hàng xóm rồi! Đi thôi, để ta dẫn ngươi đi!"

Nàng đang nghĩ ngợi, có phải lát nữa sẽ phải về gian phòng lạnh tanh kia hay không, ai ngờ hắn đã nghĩ thay nàng rồi, để nàng ở cạnh Thính Phong!

Phía sau điện có mấy gian sương phòng, Thính Phong ở cách Luyện Tâm đ*o Xá không xa.

Chân Chu đi theo tiểu đầu tới sương phòng, dọn dẹp một lát rồi vào bên trong, nàng nghĩ, nếu như tới đây, chắc chắn sẽ có cơ hội gặp lại hắn, ai ngờ mấy ngày sau ngay cả bóng người của hắn cũng không thấy.

Biết Thính Phong là tiểu đồng hầu hạ cuộc sống hàng ngày của chàng, thế nên Chân Chu kiên nhẫn làm hàng xóm với tiểu đồng, không đi lung tung, chỉ nghe chuyện Thanh Dương Tử làm việc và nghỉ ngơi và thói quen sinh hoạt của chàng qua miệng Thính Phong, tự tay dùng cành tùng nấu trà, sau đó đưa cho tiểu đồng mang lên cho chàng, im hơi lặng tiếng giống như nàng không tồn tại ở đây, cứ như vậy sống ngày qua ngày, chiều tà hôm nay, trước khi trời sẩm tối, Thính Phong trở về nói Thượng Quân gọi nàng tới.

Chân Chu lấy lại bình tĩnh, soi lại nhan sắc của mình, nhìn khuôn mặt trắng nõn trong gương, đôi mắt sáng rực, yên tâm, vội vàng chạy tới.

Chàng đang ở trong thư phòng, trong tay cầm một quyển sách, trên bàn là một chén trà màu xanh nhạt, vẫn còn đang tỏa khói.

"Thính Phong nói, mấy hôm nay đều là ngươi nấu trà thay nó?"

Chàng ngồi sau bàn dài, giống như thuận miệng hỏi nàng một câu.

"Đúng vậy, Thượng Quân có thấy vừa miệng không?"

Chân Chu thấy hơi hồi hộp, lại có chút mong đợi nhìn chàng.

Nàng thích trà đạo, lúc trước ở nhà một mình, khi rảnh rỗi, ngoài tập múa thì còn học pha trà giết thời gian.

Chàng từ chối cho ý kiến, chỉ nói. "Giờ học sáng mai, ta sẽ gọi tất cả các đệ tử tới giảng kinh, ta sẽ mang ngươi đi cùng! Khi đó ngươi phải nhìn cho cẩn thận."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!