Chương 15: Tiên duyên (8)

Khô Thiền Cư là nơi vắng vẻ nhất ở phía tây bắc, dùng làm nơi giam giữ, lâu rồi vẫn chưa có ai tới đây, bên trong giăng đầy tơ nhện.

Chân Chu bị giam trong phòng tối nhỏ, ngoại trừ Thính Phong mỗi ngày đưa cơm tới đây, nói chuyện dăm ba câu với nàng thì chẳng có ai khác xuất hiện, sống một ngày bằng một năm, tới sáng sớm ngày thứ tư rốt cuộc cũng được thả ra ngoài, thấy Quảng Thành Tử tới, đang đứng trong đình viện, nàng vội vàng chạy tới trước mặt y, cung kính gọi một câu đạo trưởng.

Quảng Thành Tử bình tĩnh, mắt cũng không liếc nhìn nàng một cái. "Yêu nữ, ngươi rời khỏi đây đi, không được bước vào Thượng Cảnh một bước! Nếu như ta biết ngươi về đây, khi đó đừng có trách ta vô tình."

Chân Chu ngẩn ngơ.

Mấy ngày bị giam trong phòng tối nhỏ, nàng vẫn chờ có người ghé qua tra hỏi nàng, ai ngờ bây giờ không hỏi chuyện gì, cứ thả nàng đi như thế sao?

Nếu như nàng chỉ là một con rắn tinh bình thường, làm ra chuyện như vậy, được người ta khoan dung độ lượng thả đi, nhất định nàng sẽ rất vui vẻ, nhanh chóng rời khỏi đây.

Nhưng vấn đề là... nàng không muốn đi, cũng không thể đi.

Nàng không muốn bị đuổi ra khỏi Thượng Cảnh, không có cách nào quay về, vậy Hướng Tinh Bắc phải làm sao?

Nàng không thể chấp nhận chuyện Hướng Tinh Bắc cứ mãi vùi mình dưới đáy biển sâu, không thể trở về.

"Yêu nữ! Thả ngươi đi sao ngươi không đi?"

Quảng Thành Tử thấy nàng không đi, ngạc nhiên, liếc mắt nhìn Chân Chu, quát lên lần nữa.

Chân Chu giật mình, vội vàng cầu xin. "Đạo trưởng khoan hồng độ lượng thả ta đi, ta vô cùng cảm kích. Chẳng qua là ta một lòng hướng đạo, muốn xin đạo trưởng có thể để ta ở trong núi..."

Thấy y sắp lên cơn giận, vội vàng bổ sung thêm. "Ta cam đoan không bao giờ.... bước vào sơn môn. Đạo trưởng đồng ý cho ta ở trong núi ta đã mãn nguyện rồi. Xin đạo trưởng!"

Nàng thật sự muốn ở lại trong núi, như vậy mới có cơ hội gặp lại Thanh Dương Tử, lo lắng lộ rõ trên mặt.

Quảng Thành Tử hừ một tiếng. "Nếu không phải dựa theo quy củ, mấy ngày trước sao ngươi có thể vào được sơn môn? Huống chi đây là ý của giáo trưởng sư thúc, ngươi có cầu xin bao nhiêu cũng vô dụng."

Chân Chu ngẩn ra, thành khẩn nói. "Xin đạo trưởng có thể để ta được gặp Thượng Quân một lần trước khi ta đi không?"

"Thượng Quân là ai chứ? Ngươi muốn gặp là gặp sao?"

Y liếc mắt nhìn đám đệ tử trẻ tuổi tụm năm tụm ba bên ngoài Khô Thiền, sắp đi về phía bên này, bắt đầu không nhịn nổi nữa. "Đi mau đi mau!"

Chân Chu biết đạo trưởng mặt đen này không thể tự mình quyết định, dù quỳ gối xuống cầu xin y cũng không thay đổi được chuyện gì, trong lòng nàng bối rối, y lại bắt đầu thúc giục, lệnh cho một người dẫn nàng ra khỏi sơn môn, người kia cũng trừng mắt nhìn nàng, ước gì có thể gói nàng lại rồi ném ra ngoài, khuôn mặt nàng đỏ bừng lên, không biết làm sao, chậm rãi xoay người, đi được mấy bước bỗng nhiên ngừng lại.

Quách Thành Tử thấy thể, thực sự nổi giận, đang định trách cứ nàng, Chân Chu đã xoay người. "Đạo trưởng, ta đồng ý lấy công chuộc tội! Không phải các ngươi luôn muốn biết kim quang ấy xuất hiện ở đâu sao? Thực ra ta mới là người rõ nhất, mấy ngày nay ta đợi các ngươi tới hỏi ta, nhưng các ngươi không tới."

Quảng Thành Tử lập tức nói. "Nói mau!"

"Chuyện quan trọng, ta chỉ có thể nói cho mình Thượng Quân nghe."

Chân Chu nói xong, đứng ở đó, không đi cũng không lên tiếng.

Luồng kiếm khí màu vàng xuất hiện trong buổi tối hôm đó có linh lực vô cùng cao, ai nghe cũng sợ cả người, dù tu vi cao bao nhiêu cũng không chịu nổi một chưởng của nó. Trong núi đột nhiên xuất hiện thứ kỳ lạ như vậy, lâu dần sẽ thành tai họa giáng xuống Thượng Cảnh, nếu như có thể tra được ngọn nguồn mới là chuyện tốt.

Y ngẫm nghĩ một lát, liếc mắt nhìn Chân Chu, biết nàng không chịu nói với mình, hừ một tiếng rồi vội vã chạy đi....

Chân Chu đợi một lát, tới khi Quảng Thành Tử quay lại, lạnh lùng nói. "Sư thúc đồng ý gặp ngươi, đi theo ta."

Chân Chu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói cảm ơn với y.

Quảng Thành Tử đi trước, Chân Chu đi theo sau.

Cuộc sống sinh hoạt đã bắt đầu, trên con đường nàng đi, ngoại trừ vài tiểu đồng đang quét sân, không thấy ai xuất hiện nữa, băng qua một đại điện, Chân Chu đứng trong một cái sân cỏ cây xum xuê, ngước mắt nhìn thư phòng trước mặt.

Quảng Thành Tử ra lệnh cho nàng đứng ở đó, tự y đi vào trong, một lát sau lại đi ra, theo sau là tiểu đồng Thính Phong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!