Âm thanh của Xích Đan xuyên thấu trời đêm, phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Cái sơn môn hùng vĩ này, không biết đã đứng ở đây bao lâu, mưa gió cũng không đổ, cũng không thay đổi theo thời gian. Trong mắt người tu tiên, sơn môn là cảnh tượng hùng vĩ, còn trong mắt đồ đẹ của Hồng Quân, sơn môn là nơi không thể xâm phạm.
Cửa Nam của Thiên Đình có thể sụp đổ, nhưng không ai có thể tưởng tượng nổi, có một ngày sơn môn của Hồng Quân Thượng Cảnh lại đổ sụp?
Trong chốc lát, cả tòa Ngự Hư đèn đuốc sáng trưng, bốn phía trở nên ồn ào, bên cạnh sơn môn đã tụ tập rất nhiều người, tất cả đều bị tiếng động vang trời và tiếng rít gào chói tai của tiên hạc kinh động, ngoại trừ đồ đệ Hồng Quân, ba bốn đệ tử cũng thay mặt tới đây, còn có cả mấy vị thần tiên chưa rời khỏi, tốp năm tốp ba ùn ùn kéo tới.
Mọi người đều không thể tin nổi, mãi tới khi tận mắt thấy một nửa sơn môn bị phá tan tành, đá sỏi đầy đất mới sợ ngây người, đầu óc ong ong, liên tục bàn luận.
Chấp sự Quảng Thành Tử vội vã xuyên qua dòng người đang đứng, thấy một nửa sơn môn đổ sụp cùng một mớ hỗn độn, biến sắc, chất vấn Xích Đan. "Ngươi trông giữ sơn môn thế nào? Sao lại để nó sụp đổ?"
Quảng Thành Tử là đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn
- đệ tử đời thứ hai của Hồng Quân, mặc dù tu vi chưa đạt tới cảnh giới cao nhất nhưng tính tình thận trọng, không thiên vị cho ai, lão tổ rất coi trọng đồ tôn nay, cho nên để y ở trong đây làm chấp sự.
Nhưng cho dù là y, gặp phải chuyện này cũng không nén được tức giận.
Xích Đan ở trong núi đã lâu, cậy già lên mặt, đêm nay uống trộm rượu ngon, trở về đã mệt rã rời, nghĩ sơn môn không sao nên đứng bên cạnh ngủ gà ngủ gật, ai ngờ trong lúc mơ màng nghe được tiếng vang ầm ầm, tỉnh lại thấy sơn môn đã đổ một nửa, sợ tới mức hồn phi phách tán, bây giờ bị Quảng Thành Tử chất vấn, nó tỉnh lại, bỗng nhiên nhớ tới Chân Chu vẫn đang còn nằm dưới đất, nói. "Nữ yêu tinh! Nữ yêu tinh! Là nàng ta! Nhất định là nàng ta đã đánh đổ sơn môn!
Mới vừa rồi ta nghe được một tiếng vang lớn, chạy tới thấy Thái tử Kim Long thổ huyết ngã dưới đất, sơn môn cũng đỏ sụp! Chính là do nàng ta làm!"
Mấy đệ tử đời sau của Hồng Quân nghe hạc tiên xác nhận, trong cơn giận giữ, mấy đạo sĩ nổi giận vây quanh Chân Chu, nói mấy câu "Yêu nữ, mau nhận lấy cái chết", "yêu nữ, mau nộp mạng" quanh tai nàng, mồm năm miệng mười, giận giữ mắng mỏ nàng.
Trong lòng Chân Chu vô cùng oan ức!
Nàng có biết cái bùa hộ mệnh mà Lục Áp cho lại lợi hại đến vậy, nếu như y sớm nhắc nhở nàng, mới vừa rồi nàng sẽ không niệm chú nữa, bây giờ gây ra chuyện lớn rồi, khiến người trong đại diện đều tới đây, nàng biết mình chạy không được, mới vừa rồi còn định ở lại đây, bây giờ lại bị mấy đạo sĩ vây quanh, không dám lộn xộn nữa, cúi đầu xuống, khóe mắt bỗng nhiên liếc nhìn Thái tử Kim Long đang hôn mê trên mặt đất, suy nghĩ một lát, cũng diễn y hệt như hắn ta, giả vờ ngất đi, không nhúc nhích.
Quảng Thành Tử và môn đệ đi tới trước mặt Chân Chu, thấy nàng nằm trên mặt đất không nhúc nhích, tóc đen che nửa mặt, thân hình tuy mềm mại nhưng liếc mắt một cái đã nhận ra nàng là rắn tinh, linh lực không nhiều, bây giờ đang hôn mê.
Quảng Thành Tử hơi ngẩn ra.
Sau giờ Tý tối nay, sơn môn không cho phép yêu tinh đi vào đây, nửa đêm con rắn tinh kia lại ở đây, hành động vô cùng khả nghi, nhưng với trình độ tu vi của nàng, cho dù cao gấp trăm gấp ngàn lần bây giờ cũng không thể phá được sơn môn.
Phải biết rằng, sơn môn ngày không phải cánh cửa bình thường, nó được tạo thành từ ngọc lưu ly mà lão tổ luyện trong lò luyện đan bảy bảy bốn chín ngày, không phải thần khí hay pháp lực bình thường có thể khiến sơn môn này sụp đổ, Hồng Quân từng nói, dùng tu vi của mình, sợ rằng cũng không khiến nó đổ sụp.
Tại sao con rắn này lại có thể làm được, hơn nữa còn khiến đồ đệ của Tam sư thúc
- Thông Thiên giáo chủ trở nên như vậy?
Lẽ nào pháp lực của nàng sâu không lường được, bây giờ đang dùng một cách nào đó che giấu pháp lực đi, làm bộ đáng thương?
Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Quảng Thành Tử vừa sợ lại vừa nghi ngờ, sợ yêu nữ này làm bị thương đệ tử môn hạ, để mọi người lui xuống, còn mình tiến lên một bước. Đang muốn mở miệng hỏi, chợt nghe được giọng nói sau lưng. "Sư thúc tới!" Quay đầu lại, nhìn người tới là Thanh Dương Tử, vội vàng nghênh đón, sau đó thuật lại mọi chuyện một lần.
Mỗi đêm trước khi đi ngủ, Thanh Dương Tử sẽ ngồi thiền một lát. Tối nay cũng giống như bình thường, ngồi trên tràng kỷ vận khí, mới vận khí được một lát, phía sơn môn truyền tới một tiếng vang, thu hồi lại nguyên thần, sau đó ra ngoài mới thấy sơn môn đã đổ sụp, dưới đất là một mớ hỗn độn, Vân Biểu thổ huyết, hôn mê ngã dưới đất, qua vạn năm rồi nhưng chàng chưa bao giờ gặp cảnh như vậy, cho dù là chàng cũng phải thấy kinh ngạc, vừa đi vừa nghe Quảng Thành Tử bẩm báo mọi chuyện, bước nhanh tới cạnh Vân Biểu, bắt mạch cho hắn ta.
Chàng tu hành vạn năm, chẳng những thông thạo đạo kinh, còn tinh thông y thuật, Vân Biểu bị thương lục phủ ngũ tạng, mạch đập yếu ớt, vết thương nghiêm trọng, chàng lập tức cho Vân Biểu ăn nguyên đan, một lát sau, hô hấp Vân Biểu dần dần ổn định, sắc mặt cũng tốt lên, không có gì đáng lo nữa, chàng gọi môn đệ lại đây, sau đó quay đầu nhìn con rắn tinh quỳ rạp dưới đất không nhúc nhích, cất bước về phía nàng.
"Yêu nữ! Thượng Quân tới rồi, ngươi giả chết cũng vô dụng! Còn không mau hiện nguyên hình, mau nhận lấy cái chết!"
Một đệ tử của Tam Thanh nhìn Chân Chu, giận dữ nói.
Tuy Chân Chu quỳ rạp trên mặt đất, cúi đầu làm bộ hôn mê bất tỉnh, nhưng giờ khắc này, khi cảm thấy Thanh Dương Tử đang đứng trước mắt mình, biết nên tỉnh rồi, giả bộ làm như mới tỉnh dậy, cơ thể giật giật, bất chấp khó khăn mở mắt ra, chậm rãi ngẩng mặt lên, rốt cuộc cũng đối diện với hàng vạn ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Một giây kia khi nàng ngẩng đầu lên, xung quanh yên tĩnh lại, âm thanh bàn luận cũng dần dần ngừng lại, ngay cả Tam đại đệ tử cũng há hốc miệng, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát rồi rời đi.
Quảng Thành Tử ngẩn ra, chưa từng nghĩ tới con rắn tinh kia lại xinh đẹp như vậy, nhanh chóng liếc nhìn các đệ tử bên cạnh mình, những đệ tử trẻ tuổi kia đều nhìn chằm chằm con xà yêu, trong mắt chứa đầy vẻ say đắm không giấu nổi, chưa từng nghĩ tới có con rắn tinh nào xinh đẹp như vậy, xa xa còn có rất nhiều thần tiên cũng nhìn, sợ rằng sẽ phá đi danh tiếng đạo môn, vội và nhìn Thanh Dương Tử, chàng không có biểu cảm gì, không biết là vui hay giận, đêm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không biết bây giờ chàng đang nghĩ gì, Quảng Thành Tử ho khan một cái, nghiêm khắc nhìn những đệ tử trẻ tuổi xung quanh, mọi người vội vàng tỉnh lại, không dám nhìn nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!