Chương 108: Phiên Ngoại

Chu Chu thuận lợi sinh con, Hướng Tinh Bắc mừng tới run người, thăng chức làm cha. Bây giờ anh mới kết thúc hạng mục, sau khi được triệu tập về sở nghiên cứu không lâu đã bắt đầu bận rộn. Vừa làm việc, lại phải chăm sóc vợ yêu và con gái rượu, cả ngày bận rộn giống như con quay, ước gì có thể phân thân ra nhiều Hướng Tinh Bắc cùng một lúc.

Chớp mắt một cái, hai tháng đã trôi qua, công chúa nhỏ của Hướng gia mang tên Niếp Niếp được hai bà nội đặt trong lòng bàn tay cũng sợ làm đau, xinh đẹp lại đáng yêu, người gặp người thích. Bây giờ chuyện Hướng Tinh Bắc mong đợi nhất mỗi ngày là về nhà thật sớm.

Hôm nay là tròn hai tháng sau khi Chu Chu sinh con, cũng là sinh nhật của Chu Chu.

Ngày sinh nhật của vợ yêu rất quan trọng, trừ chuyện đó ra, cũng phải hiểu, hôm nay Chu Chu không còn ở cữ nữa, đối với Hướng Tinh Bắc cấm dục đã lâu, ý nghĩa không cần nói cũng phải biết. Làm xong việc ở sở nghiên cứu, anh lái xe tới cửa hàng đắt đỏ nhất trong thành phố B, mấy hôm trước anh đã đặt cho Chu Chu một món trang sức ở đây, khi đó không còn hàng, chủ cửa hàng hẹn anh hôm nay tới lấy.

Vào giờ cao điểm, trên đường bắt đầu kẹt xe, lòng Hướng Tinh Bắc như lửa đốt, khi đang nhẫn nại nhìn xe cộ đông nghịt ở phía trước, chợt nghe bên tai vang lên một giọng nói lẩm bẩm nhưng lại vui vẻ. "Rốt cuộc cũng nói được tiếng người rồi! Thích quá! Chu Chu, vì ngày hôm nay, anh đã đợi rất lâu rồi, bây giờ cũng tới thế giới này cùng em, anh rất vui."

Giọng nói này hơi mờ nhạt nhưng chắc chắn nó đang vang lên bên tai Hướng Tinh Bắc, Hướng Tinh Bắc bị giọng nói này dọa sợ, quay đầu nhìn sang, bên cạnh anh không có bóng dáng ai, thất thần một lát, đầu xe suýt nữa đã đâm vào đuôi xe đằng trước, may mà anh phản ứng kịp, vội vàng đạp chân phanh.

Hướng Tinh Bắc lấy lại bình tĩnh, đang nghi ngờ tai mình có vấn đề, một giọng nói nữa lại bắt đầu vang lên, lần này nghe vô cùng lịch sự, hiển nhiên là người được dạy dỗ, chàng nói. "Hướng quân, mặc dù ta không quen biết ngươi, nhưng nghe Chu Chu từng gọi tên quân trong mộng, cũng biết chút ít, bạn tri âm đã lâu..."

Giọng nói kia ngừng một lát, nhanh chóng sửa lại, Hướng Tinh Bắc có thể tưởng tượng được khuôn mặt ảo não của đối phương bây giờ. "Xin lỗi, ta quen cách nói chuyện cũ, tới đây thì phải học cách nói chuyện ở đây! Ta xin giới thiệu trước, ta là người tới từ thế giới khác, được xưng là Thượng Quân, nhưng ta không thích cách gọi này, trừ phi Chu Chu gọi ta như vậy, dù nàng ấy có gọi ta là gì, ta cũng thích.

Hướng tiên sinh, ta là Thanh Dương Tử, ta tới đây vì Chu Chu."

Rốt cục anh cũng nghe rõ, hai giọng nói mới vang lên tai anh chẳng những là sự thật, hơn nữa còn tự anh nói tự anh nghe.

Anh có cảm giác cơ thể anh đã không thuộc về anh nữa, trong cơ thể của anh còn có hai người kia đang ở nhờ.

Chờ đã! Một người là Thanh Dương Tử? Một người khác... là Trụ?

"Két" một tiếng.

Hướng Tinh Bắc không khống chế được nữa, đầu xe đâm sầm vào đuôi chiếc xe đằng trước đang dừng lại khi đèn đỏ.

Trong giây phút ấy, hai âm thanh kia lập tức biến mất. Hướng Tinh Bắc đổ mồ hôi lạnh, chưa kịp thở phào đã thấy chủ xe phía trước xuống xe, bước nhanh tới đuôi xe, nhìn thoáng qua rồi lại gõ cửa kính xe anh.

Tim Hướng Tinh Bắc nhảy lên nhảy xuống, không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chạy ra xin lỗi, sau đó gọi cho cảnh sát giao thông và công ty bảo dưỡng xe, khi mọi thứ xử lý xong xuôi, trời đã sắp tối, anh gọi điện thoại cho Chu Chu nói qua loa mọi chuyện đã xảy ra, anh về muộn một chút, cô đừng đợi cơm.

Chân Chu biết anh mới đụng xe, có chút lo lắng, biết anh không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm, liên tục dặn anh cẩn thận, Hướng Tinh Bắc đồng ý, cúp điện thoại, đứng ở ven đường gọi taxi tới cửa hàng, ngồi vào trong xe, anh đang nghĩ ngợi tới hai giọng nói vừa rồi, bỗng nhiên bên tai lại vang lên tiếng cười lạnh. "Bản lĩnh lái xe còn chẳng bằng Chu Chu. Nhớ tới khi đó, tôi bị cô ấy bỏ lại nơi hoang vu, tự dựa vào hai chân mình đi mười mấy cây số mới về tới nhà.

Tôi nói này, Hướng tiên sinh, anh nói cho chúng tôi xem, dựa vào cái gì mà mấy ông đây phải làm thế thân cho anh chứ, để Chu Chu quay lại cứu anh, sinh cho anh một đứa con gái đáng yêu như vậy?"

Nói xong, giọng nói kia đã ngập vẻ ghen tuông.

Không cần hỏi, Hướng Tinh Bắc cũng biết vị này là ai.

Từ Trí Thâm, người đàn ông từng khiến Chu Chu kẹt lại trong thời dân quốc, suýt không thể quay về hiện tại!

"Đúng vậy!" Giọng nói kia có chút nhỏ, sau đó lại nói "Nhưng mấy người không thấy so với mấy người, tôi mới là người Chu Chu yêu thương nhất sao? Mấy người chỉ ở cùng cô ấy một thời gian... Tôi và cô ấy bên nhau cả đời, ngay cả.... chuyện đó cũng chưa từng làm, cuối cùng tôi còn chết cùng cô ấy.... Chỉ là tôi không đẹp trai như mấy người thôi, thế nên cô ấy chỉ muốn tôi bầu bạn, hình như cũng không xem tôi là người yêu cô ấy... Nói thật, tôi sợ bây giờ Chu Chu quên mất tôi rồi, nghĩ tới hôm nay có thể gặp cô ấy, tôi vừa chờ mong, nhưng lại không dám gặp cô ấy. Aizz...."

Người đó thở dài một hơi, giọng nói vô cùng tủi thân.

Im lặng một lát. "Ta cũng không khá khẩm hơn ngươi bao nhiêu đâu Trụ lão đệ." Giọng nói không nhanh không chậm của Thanh Dương Tử lại vang lên, nghe có vẻ phiền muộn. "Nói về thời gian, Chu Chu ở trong thế giới của ta lâu nhất, tính toán sơ cũng phải hơn nghìn năm, thời gian của người phàm, chớp mắt cái đã qua. Ta cũng yêu nàng ấy, nguyện làm tất cả mọi chuyện, chỉ cần nàng ấy vui.

Mặc dù nàng cũng yêu ta, cuối cùng vì cứu ta, đồng ý ở lại thế giới đó, sau khi tự mình tu luyện ngàn năm cứu ta ra, ta cảm động nhưng không thể lừa mình dối người, ta biết nói nàng ấy yêu ta chi bằng nói nàng ấy đang báo đáp ta nên mới ở lại, đi cùng ta đến cuối đời. Không biết bây giờ nàng ấy gặp lại ta sẽ cảm thấy thế nào?"

Lại tiếp tục im lặng, giọng nói lại vang lên, hiển nhiên đã cố gắng bình thường nhưng trong giọng nói lại có vẻ đắc ý, nhịn cũng không nhịn được. "Lại nói, tôi không tiếc nuối như hai người. Cái gọi là đàn ông không hư phụ nữ không yêu, lẽ nào hai người chưa nghe câu này sao? Mặc dù trong đời tôi chỉ cho cô ấy hai mươi năm, nhưng thế này cũng đã đủ rồi. Cái gọi là không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng lại chết cùng nhau, có người vợ như thế, tôi không hối hận.

Không chỉ như thế, tôi chắc chắn, trong các cậu, bao gồm cả Hướng tiên sinh, người Chu Chu thích nhất là Từ Trí Thâm tôi..."

Mặc dù Hướng Tinh Bắc liên tục nhắc nhở bản thân, bọn họ đều là từng kiếp của anh, trên bản chất, bọn họ cũng là anh, anh là bọn họ, Chu Chu vì cứu anh nên mới tới bên bọn họ, bây giờ Chu Chu đã về, hoàn toàn thuộc về anh, anh nên dùng thái độ tốt để đối xử với đám "người yêu cũ" này của cô.

Nhưng khi nghe bọn họ nói, Hướng Tinh Bắc không thể giữ vững phong độ đàn ông nữa rồi, anh cảm thấy buồn bực, vô cùng buồn bực. "Đủ rồi!"

Anh phát hiện bản thân không thể dùng thái độ tốt đẹp để đối xử với đám "tình địch" này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!