Chương 107: Nắm lấy tay người (Cuối)

Chân Chu tỉnh dậy.

Xung quanh cô yên tĩnh, không có âm thanh nào cả. Cô cảm thấy bản thân mình bị một bàn tay nắm thật chặt, hai bàn tay nắm chặt một lúc lâu, giữa ngón tay và lòng bàn tay thậm chí đã chảy mồ hôi.

Sau khi rơi xuống nước, cô rơi vào bóng tối vô biên, giống như quay lại thế giới ban đầu.

Cô lẻ loi một mình, đi đi lại lại trong không gian tuyết trắng. Cô biết Thượng Quân của cô đang ở trong nơi băng tuyết này đã nghìn năm, cô giơ ngón tay lên, tất cả mọi chuyện chỉ mới như ngày hôm qua. Chàng đang ở phía trước, chờ cô tới.

Cô ở trong một khu rừng xanh tốt trong một thế giời kỳ lạ, cô thấy mình bị Trụ nâng lên, ngồi trên vai nó thật cao, nó cõng cô, chạy tới hang động trên vách núi, khi đó hai người vẫn chưa thể dùng ngôn ngữ giao lưu với nhau, nhưng nó không keo kiệt, cho cô tất cả mọi thứ tốt nhất, bên cô cả đời.

Hình ảnh chợt thay đổi, cô quay lại thời dân quốc cùng người đàn ông mình yêu thương hơn 20 năm. Trong gió lửa và bom đạn chôn hết bao nhiêu phong lưu và thâm tình, giây phút khi biệt ly, trong tiếng bom nổ đinh tai nhức óc, anh để lại trong bàn tay cô dòng chữ đầy ắp thâm tình "Nguyện có kiếp sau".

Cuối cùng bọn họ vẫn biến mất, chỉ còn lại một mình cô, một mình cô quanh quẩn ở nơi đó, giống như một đứa nhỏ bị lạc trong cánh đồng hoang vu không về được nhà, lòng bàn tay cô đột nhiên ấm áp, chỉ dẫn cô lối về, mãi tới khi cô tỉnh lại.

Cô mở mắt.

Trong tầm mắt là tường trắng như tuyết, cô nằm trên giường bệnh trong bệnh viện.

Cô chậm rãi quay đầu đi, thấy giường bên có một người đàn ông đang nằm, khuôn mặt của anh nghiêng về phía cô, nhắm mắt lại giống như đã ngủ, khuôn mặt mọc đầy rây, tiều tụy tới mức khiến cô đau lòng.

Chân Chu nhìn anh một lúc lâu, không chớp mắt, nâng một cánh tay khác của mình lên, dùng đầu ngón tay nhẹ chạm vào hai gò má gầy gò của anh.

Lông mi anh khẽ động, mở mắt ngẩng đầu lên nhìn cô, trong tròng mắt chỉ toàn tia máu, đối mặt với đôi mắt của cô đang nhìn mình chằm chằm, anh đột nhiên run lên.

Anh nhìn cô thật lâu thật lâu, nhìn khuôn mặt mỉm cười của cô, cơ thể không động đậy nhưng cái tay kia đã từ từ nắm chặt, kéo bàn tay cô cầm trong lòng bàn tay mình, một lúc lâu, anh nhích lại gần cô, bờ môi khô nứt chậm rãi chạm lên trán cô......

Chân Chu đã hôn mê ba ngày ba đêm.

Vô cùng kỳ lạ, sau khi cô được đưa vào bệnh viện, cấp cứu xong xuôi, tất cả chỉ số cơ thể của cô đã trở lại bình thường, bác sĩ vẫn trông chờ cô tỉnh, nhưng cô vẫn không tỉnh lại.

Cô vẫn cứ yên lặng nằm như vậy, giống như đã rơi vào trạng thái ngủ sâu.

Chuyện xảy ra lớn như vậy, khiến hai bên cầu bị phong tỏa một ngày, xe cộ không đi lại được, đương nhiên tin tức cũng được truyền ra ngoài, khi đó cảnh sát chỉ dùng từ "Con tin là nữ" để giải thích với mọi người. Tới ban đêm, tin tức Chân Chu bị đe dọa tính mạng tràn ngập khắp các mặt báo, rất nhiều người thích cô, khi đọc báo xong liên tục cầu nguyện cho cô bình an, trong đó cũng không thiếu những tin tức đồn đoán bay đầy trời.

Bên lão Cao cũng gọi điện thoại tới đây, cho phép Hướng Tinh Bắc tiếp tục nghỉ. Những ngày khi Chân Chu hôn mê, ngày đêm anh đều ở đây, không thể ngủ ngon, liên tục canh chừng bên cạnh cô, ngày nào cũng giống như bây giờ, ghé vào bên giường bên chợp mắt một lát.

Anh nhắm mắt lại, cản lại giọt nước mắt chực chờ rơi xuống, giọng nói khàn khàn, thì thào với cô. "Chu Chu, em rốt cục cũng về rồi. Có biết không, em có rồi..."

Chân Chu đưa bàn tay đặt trên cái bụng bằng phẳng của mình, ngỡ ngàng qua đi, cô nhìn về phía Hướng Tinh Bắc, không dám tin tưởng.

"Tinh Bắc... Anh mới nói gì?"

Giọng nói của cô khàn khàn vì mới tỉnh dậy, chần chờ một chút rồi hỏi anh lần nữa.

Hướng Tinh Bắc cầm chặt lấy tay cô. "Chu Chu, bác sĩ nói em đã mang thai, mang thai rồi, chúng ta có con rồi."

Chân Chu nhìn anh không chớp mắt, trong đôi mắt xuất hiện một tầng nước mắt, khóe môi cong lên, trong mắt lộ ra vui sướng không gì sánh được.

Cô vươn tay, ôm cổ Hướng Tinh Bắc, áp mặt mình vào trong lồng ngực anh, ôm chặt không muốn buông ra......

Chân Chu ở lại bệnh viện quan sát hai ngày, bác sĩ chắc chắn cơ thể cô không có vấn đề nữa mới cho cô xuất viện.

Trác Khanh Hoa tự mình tới bệnh viện đưa cô về Hướng gia, Hướng Tinh Bắc tiếp tục chăm sóc Chân Chu.

Một tuần trôi qua.

Ngày mai anh nhất định phải đi rồi.

Phản ứng mang thai của Chân Chu đã rõ ràng hơn. Mấy ngày hôm nay, sau khi trở về từ bệnh viện, cô đột nhiên thích ngủ. Tối hôm đó, sau khi ăn xong bữa cơm, Hướng Tinh Bắc đi theo cô ra ngoài tản bộ một vòng quanh nhà, khi quay về còn ôm cô xem hết một bộ phim, chưa xem được một nửa, đầu của cô đã ghé vào ngực anh, không nhúc nhích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!