Chương 106: Nắm lấy tay người 12

Hôm qua trước khi Hướng Tinh Bắc đi, Chân Chu đã đồng ý với anh, khi anh không có ở đây, cô phải ăn sáng đầy đủ, đi ngủ đúng giờ. Sáng hôm nay sau khi thức dậy, cô tới bếp dùng nồi cơm điện nấu cháo, bật chức năng nấu lên, thay quần áo rồi xuống dưới chạy bộ một vòng, chờ mồ hôi chảy đầy người cô mới về, cháo cũng đã nấu sắp xong, cô đi vào phòng tắm tắm một lượt, sau đó ra ngoài ngồi xuống, đang chuẩn bị ăn sáng, Trình Tư Viễn lại gọi điện cho cô, nói phải bổ sung thêm một bản tài liệu về số tiền quyên góp từ thiện thu được trong buổi biểu diễn của cô, tài liệu này vô cùng quan trọng, hôm nay phải xử lý xong, cho nên cô phải ký trong hôm nay.

Chân Chu lập tức đồng ý, hẹn hắn thời gian.

"Không cần phiền em chạy tới phòng làm việc đâu." Trong điện thoại, Trình Tư Viễn cười nói. "Anh đã mang tài liệu tới chỗ em, bây giờ đang đứng ngoài cửa khu chung cư, em xuống đây đi."

Chân Chu ngỏ ý cảm ơn hắn. "Trình tổng, phiền anh quá, em xuống ngay đây."

"Được, anh chờ em."

Chân Chu vội vã đi xuống dưới, từ xa đã thấy xe của Trình Tư Viễn đậu ở ven đường cách cửa khu chung cư không xa.

Trình Tư Viễn mở cửa xe cho cô, cô ngồi vào trong, cầm tài liệu mà anh đưa cho, khi đang cúi đầu xem xét kỹ càng, nghe được tiếng khóa cửa xe, ngẩng đầu đã thấy hắn lái xe đi về phía trước.

Chân Chu ngạc nhiên. "Trình tổng, đi đâu đây?"

Trình Tư Viễn không nói, tăng tốc.

Chân Chu cảm thấy kỳ lạ, có gì đó không đúng.

"Dừng xe!"

Hắn làm như không nghe thấy.

"Trình Tư Viễn, anh muốn dẫn tôi đi đâu? Dừng xe! Để tôi xuống dưới!" Cô hét lên.

Trình Tư Viễn dừng xe ở ven đường, quay đầu mỉm cười với Chân Chu. "Chu Chu, anh muốn ra nước ngoài, hôm nay phải đi liền, anh muốn mang em đi cùng. Vé máy bay anh cũng mua cho em, sáng nay khi em đi chạy bộ, anh đã lấy hộ chiếu giúp em rồi, chúng ta tới sân bay làm thủ tục xong, không chừng tối hôm nay đã có thể tới bất cứ nước nào mà chúng ta muốn, sau này chúng ta mãi mãi bên nhau, em cảm thấy thế nào?"

Chân Chu sợ hãi. "Trình Tư Viễn, anh nói gì thế? Anh điên rồi sao?"

Trình Tư Viễn vẫn nở nụ cười, nhìn cô, ánh mắt lộ ra tia quỷ dị, khác hẳn dáng vẻ quen thuộc thường ngày, giống như đã biến thành một người khác.

Chân Chu biết hắn đã không được bình thường, rợn cả tóc gáy, xoay người muốn mở cửa xe, hắn nhanh chóng túm được cô, móc một cái kim tiêm chọc vào gáy chân chu, Chân Chu cảm giác da thịt mình trở nên mát lạnh, giãy giụa vài cái, gương mặt của Trình Tư Viễn đột nhiên phóng đại, tầm mắt cô dần mờ đi, ý thức cũng không mất hẳn, người mềm nhũn dựa vào ghế, cơ thể mềm mại, không nói thành lời.

Cô cố gắng quay đầu nhìn Trình Tư Viễn bên cạnh.

Anh ta lái xe thật nhanh, dịu dàng nói. "Chu Chu, em đừng sợ, thứ anh tiêm cho em là loại thuốc mới được phòng thí nghiệm ở nước ngoài nghiên cứu ra, có chứng nhận FDA [1] rồi, không có ảnh hưởng gì tới sức khỏe của em, chỉ là phòng ngừa em phản kháng lại anh thôi. Anh thực sự quá yêu em, chỉ cần em nghe lời anh, anh nhất định sẽ không khiến em tổn thương.

Anh đã sắp xếp tất cả mọi thứ ở bên kia rồi, em yên tâm, tiền gửi ở nước ngoài của anh cũng đủ hai chúng ta sống đến hết đời."

Chân Chu cố gắng muốn ngồi thẳng lên, nhưng cơ thể lại không có chút sức lực nào, ngón tay mới cong lên đã phải duỗi thẳng, mắt trừng lớn nhìn mình bị hắn mang tới sân bay.....

Hướng Tinh Bắc ra khỏi sân bay thành phố B, gọi điện cho Chân Chu lần nữa nhưng vẫn không ai nghe.

Anh về nhà, cô không ở đây, điện thoại di động đang đặt trên bàn cơm, mười mấy cuộc điện thoại anh gọi vẫn không ai nhận, trên bàn vẫn còn nửa bát cháo lạnh.

Hướng Tinh Bắc nhanh chóng tìm nhật ký cuộc gọi của cô, thấy được dãy số của Trình Tư Viễn.

Ánh mắt của anh tối sầm lại, lập tức gọi điện thoại tới cục cảnh sát. Ba mươi phút sau, anh và người của cục ảnh sát tới nhà của Trình Từ Viễn, đi vào trong lục soát, bên trong không một bóng người, chỉ có một căn phòng bị khóa trái.

Bốn bức tường dán đầy hình của Chân Chu, ít nhất phải mấy nghìn tấm, lớn nhỏ đủ loại, có những tấm ảnh khi cô đứng trên sân khấu, cũng có ảnh cô ở nhà, còn có ảnh chụp trên đường, tất cả những bức ảnh này đều được chụp lén. Trong góc phòng có một tủ quần áo, mở tủ quần áo ra, bên trong chỉ toàn trang phục sân khấu đầy màu sắc, trong đó có một cái váy Chân Chu mặc để cảm ơn mọi người trong buổi biểu diễn lần trước.

Có một người cảnh sát nói với Hướng Tinh Bắc, bắt đầu từ năm nay bọn họ đã bắt đầu âm thầm điều tra bằng chứng phạm tội kinh tế của Trình Tư Viễn. Nhưng bởi vì hắn ta kín đáo, thủ đoạn cao siêu, lấy việc kinh doanh hợp pháp để che đậy, khiến tình hình điều tra không thuận lợi, không có cách nào bắt được hắn ta. Mới vừa rồi khi bọn họ liên lạc với cơ quan ngân sách của Hoàng Hà mới biết, tuần trước hắn ta chuyển một số tiền lớn bất thường, khiến cho công ty chính chú ý, sau khi kiểm tra và đối chiếu mới phát hiện hắn dùng những thủ đoạn xấu xa để chiếm dụng tiền bù đắp vào số tiền đâu tư thiếu hụt, sau đó tạo số liệu báo cáo giả, hơn nữa còn cho nhiều người vay dài hạn, số tiền bất hợp pháp được chuyển đi phải lớn tới con số kinh người, tổng công ty đang chuẩn bị bãi bỏ chức vụ CEO ở Hoa Đông của hắn ta.

Hướng Tinh Bắc nhìn ảnh chụp Chân Chu dán đầy trên tường, bàn tay nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên, khàn giọng nói. "Lập tức liên lạc với những sân bay và đường cao tốc, kiểm tra hồ sơ xuất nhập cảnh, cấm anh ta xuất cảnh."

...

Còn một tiếng nữa là máy bay sẽ cất cánh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!