Từ khi Chân Chu còn nhỏ, ở chung với Biên Tuệ Lan, hai người đã nảy sinh mâu thuẫn. Cha cô là một người thuộc giới âm nhạc, yêu đương chớp nhoáng với Biên Tuệ Lan, sinh ra cô không bao lâu, tình cảm vỡ tan, ly hôn sớm. Khi cô mười mấy tuổi, cha lại qua đời, cô ở cùng Biên Tuệ Lan. Nhưng thời gian khi ấy chưa bao giờ thoải mái, dù như vậy cũng không khiến Chân Chu mất đi thanh xuân và sự lãng mạn trời sinh, sau khi quen Hướng Tinh Bắc, hai người nhanh chóng yêu nhau rồi kết hôn.
Khi con gái mình mới kết hôn, bà cũng từng đối xử tốt với anh, nhưng sau đó, Biên Tuệ Lan phát hiện Hướng gia thực sự không khiến bà dát vàng lên người như trong tưởng tượng, hơn nữa, Trác Khanh Hoa kiêu căng khiến bà không thấy thoải mái. Vì vậy, dần dần nảy sinh oán giận và bất mãn, mấy năm nay bà luôn mong ngón Chân Chu ly hôn, còn ôn ấp hy vọng rằng cô sẽ gả cho Trình Tư Viễn nhưng rồi cũng thất bại, ở phương diện kinh tế, con gái cũng không cho bao nhiêu, chuyện này khiến bà càng không vừa lòng.
Mẹ đã tới tuổi này rồi nhưng vẫn sống buông thả như thế, Chân Chu đã quen rồi nhưng mỗi lần Biên Tuệ Lan tới đây đều để lai cho cô cảm giác tuyệt vọng, không biết làm gì, chuyện này luôn khiến Chân Chu đau đầu.
Hướng Tinh Bắc đưa Biên Tuệ Lan xuống lầu, Chân Chu ngồi một mình trên salon, ngẩn ngơ một lát rồi lại phải gọi điện cho Trình Tư Viễn.
Bên đầu dây kia hình như là đang bề bộn nhiều việc, hoặc là di động không có bên người, tiếng tút tút vang lên đã lâu nhưng không có ai nghe máy, Chân Chu nghĩ hắn đang bận, định tắt đi, bên kia lại vội vã nghe máy, giọng nói hình như rất kinh ngạc, vui mừng. "Chân Chu, là em sao? Hôm nay sao lại gọi điện cho anh? Vừa rồi anh đang bận nên không kịp nghe."
"Không sao đâu, bỗng nhiên gọi cho anh cũng cảm thấy ngại, hy vọng không quấy rầy anh."
"Đâu có. Điện thoại của em anh mong còn không được, lúc nào cũng có thể gọi được." Hắn cười.
Chân Chu nói chuyện vài câu, dùng giọng nói uyển chuyển nhất nói chuyện của Biên Tuệ Lan.
Trình Tư Viễn có hơi sửng sốt, lập tức nói. "Thực sự xin lỗi, trước đây anh không biết chuyện này lại khiến mẹ con em mâu thuẫn với nhau. Thực sự anh cũng không tán thành chuyện mẹ em đầu tư kiểu này, những người có năng lực chịu đựng và mắt nhìn mới có thể làm được, trước đó khi bác ấy tới tìm anh, bác ấy liên tục yêu cầu anh, em cũng biết đấy, anh không thể từ chối bác ấy.
Nhưng em yên tâm, khi nào hết hạn anh sẽ đưa cả tiền vốn và tiền lời cho bác ấy, sau này cũng không nhận lời bác ấy nữa."
Giọng nói của hắn chân thành, tràn đầy áy náy.
Trước đó Chân Chu còn đang chần chờ xem có nên gọi hay không, dù sao tìm Trình Tư Viễn nói chuyện thì mới được, bây giờ hắn giỏi đoán ý người như thế, cô cũng yên tâm, nói. "Cảm ơn anh, thật ngại quá, làm phiền anh rồi."
Trình Tư Viễn ở đầu bên kia nở một nụ cười, dừng lại một lát rồi nói. "Chân Chu, lần trước em bảo em và Hướng Tinh Bắc quay lại với nhau, thành thật mà nói, tuy anh thấy mất mát nhưng anh vẫn muốn chúc phúc cho hai người. Em vui là anh yên tâm rồi."
Chân Chu thở phào một hơi, nhận lời chúc phúc của hắn rồi nói cảm ơn, nghe bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, đứng lên.
Trình Tư Viễn hình như cũng cảm giác được, cười nói. "Là cậu ấy sao? Vậy thế thôi, anh không quấy rầy hai người nữa, hôm sau nói tiếp."
Bên kia hình như đang có chuyện gấp, cũng vội vã cúp điện thoại.
Chân Chu không để ý nữa, đặt điện thoại di động xuống, nhìn Hướng Tinh Bắc đang đi vào trong.
Hướng Tinh Bắc nói vài câu về chuyện Biên Tuệ Lan, chần chờ một chút, nói. "Mẹ anh đang định mở một công ty con ở HongKong, mọi chuyện cũng đã tính xong rồi, hay là mua cổ phiếu cho mẹ em đầu tư bên đó nhé? Chắc không có nguy hiểm gì đâu, còn bán được..."
Chân Chu vội vàng lắc đầu. "Không cần đâu. Tinh Bắc, cảm ơn anh, nhưng không cần thiết đâu, em không sao rồi."
Hướng Tinh Bắc cầm hai vai cô, cẩn thận nhìn cô. "Em không sao thật chứ?"
"Ừm." Chân Chu gật đầu. "Em mới gọi cho Trình Tư Viễn, nói chuyện của mẹ em cho anh ấy nghe. Anh ấy nói khi nào hết hạn sẽ không nhận lời mẹ em nữa. Không sao rồi."
Hướng Tinh Bắc ôm cô vào lòng, khẽ nói. "Chu Chu, trước đây anh bỏ quên em, khiến em phải chịu đựng nhiều áp lực như thế. Sau này, bất cứ chuyện gì, nếu như anh không biết, em phải nói với anh, giống như trước đây, có gì buồn phiền trong lòng phải nói với anh nhé, được không?"
Chân Chu "Vâng" một tiếng, tựa trong lồng ngực anh, tâm trạng tồi tệ cũng dần biến mất.
Con mèo nhỏ lộ vẻ sợ hãi, ló đầu ra nhìn, cuối cùng nằm trên thảm trải sàn, hơi ngoẹo đầu, đôi mắt tròn vo trọn to, nhìn Chân Chu được Hướng Tinh Bắc ôm vào trong ngực, khẽ kêu meo meo.
Chân Chu quay đầu tránh thoát khỏi cái ôm của Hướng Tinh Bắc, xoay người ôm con mèo nhỏ, lộ ra nụ cười. "Mai mua cho cưng một cái ổ nha ~"
Hướng Tinh Bắc nhìn bóng lưng cô, cười một tiếng, đi theo.
Thời gian vui vẻ lúc nào cũng trôi qua nhanh, đảo mắt cái đã tới thời gian Hướng Tinh Bắc phải đi.
Anh định một tháng sau sẽ đi, rồi lại kéo dài tới hai tháng, bây giờ đã hết thời gian nghỉ phép, hai ngày nữa là phải lên đường rồi.
Khoảng thời gian này, Chân Chu vui vẻ không gì sánh được, bây giờ anh phải đi rồi, tuy là lưu luyến không rời nhưng trong lòng không phải kìm nén như trước, hy vọng lần sau có thể gặp anh sớm một chút.
Bây giờ hai người vẫn còn ở nhà của cô, nhưng ban ngày vẫn tới Hướng gia xem phòng đang sửa chữa xong, chọn đồ dùng, ông nội Hướng cũng tới, còn Hướng Tinh Bắc đi đón Biên Tuệ Lan. Buổi tối người hai nhà quây quần bên bàn cơm, ngồi xuống ăn chung bữa cơm với nhau, nói chuyện đăng ký kết hôn cho hai người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!