Dưới vòi hoa sen, nước chảy ào ào xuống đỉnh đầu tựa như mưa, rơi xuống khuôn mặt và bờ vai rộng của Hướng Tinh Bắc, men theo cơ thể rắn chắc của anh, chảy xuống dưới. Trên da thịt trắng nõn của Chân Chu cũng dính đầy nước, đi ra khỏi phòng tắm, hai người lăn qua lăn lại trên giường, mãi tới khi rạng sáng, Hướng Tinh Bắc mới đi đổi cái ga trải giường ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt, sau đó ôm Chân Chu đã mềm nhũn nằm lên giường, đi ngủ.
Dưới cơ thể là chiếc giường khô ráo, trơn nhẵn, cô gối lên lồng ngực Hướng Tinh Bắc, cả người bị cánh tay anh nhốt chặt, thoải mái dễ chịu, ngay cả một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích, đầu cô để trên lồng ngực anh, lười biếng ngáp một cái, giống như được chìm trong mật ngọt.
Sáng sớm hôm sau, cô bị hương thơm của bữa sáng do Hướng Tinh Bắc chuẩn bị đánh thức. Ăn được một nửa, Chân Chu đi lại hôn khóe miệng vẫn còn dính sữa của anh, anh cũng hôn cô, hôn lấy hôn để, bỏ lại bàn ăn, anh ôm cô về phòng.
Nhiều năm qua, giữa hai người đã không nhiệt tình như thế này, Hướng Tinh Bắc giống như bị đè trong Hỏa Diệm Sơn nhiều năm, bây giờ tìm được chỗ thoát ra, mấy ngày hôm nay, Chân Chu luôn bị anh kéo vào trong phòng ngủ, hai người hết hôn rồi lại "làm", hoặc là không "làm" gì cả, cô mệt mỏi rồi sẽ ghé vào ngực anh ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, bên ngoài cửa sổ trời đã sắp tối rồi.
Chạng vạng hôm nay, cô ngồi bên giường cười tủm tỉm để anh mặc quần áo cho mình, sau đó hai người cùng đi ra ngoài hóng gió.
Mười năm trước, Hướng Tinh Bắc rất thích leo núi, bình thường Chân Chu hai đi cùng với anh. Tới nay Hướng Tinh Bắc vẫn còn giữ tấm ảnh hai người chụp chung trên đỉnh núi.
Quanh đi quẩn lại, Chân Chu bị anh dẫn tới chân núi cách trường học cũ không xa.
Con đường đi từ chân núi lên đỉnh núi vẫn giống như mười năm trước, quanh co, cây cối ở hai bên thấp thoáng, lúc ẩn lúc hiện. Mặt trời vừa mới xuống núi, nương theo ánh sáng còn sót lại của ban ngày, tốp năm tốp ba sinh viên trường đại học bên cạnh hoặc là giáo sư tóc bạc tới đây đi bộ.
Chân Chu bị Hướng Tinh Bắc kéo tay, đi rồi lại dừng một chút. Cô không để anh cõng, vậy mà trước khi trời tối, hai người cũng leo được lên đỉnh núi.
Khi xuống núi, cô không thèm đau lòng cho anh, nhảy lên lưng anh để anh cõng cô đi xuống bên dưới, khi khuôn mặt dán vào tấm lưng dày rộng của anh, cô nhắm mắt lại, nghĩ về thời gian tươi đẹp nhất trong tình yêu của hai người.
Một đời luân hồi, rốt cục cũng tìm được đoạn duyên của kiếp này.
Cô lén lút nắm chặt bả vai anh thêm.
Đến chân núi, Hướng Tinh Bắc thả Chân Chu xuống, nhìn đôi mắt của cô chứa ánh lệ.
Anh cầm tay cô, cúi đầu lau nước mắt cho cô, vẻ mặt thoáng lo lắng. "Chu Chu, em sao thế?"
Chân Chu nhìn anh thật lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, khoác tay anh, đút tay mình vào trong túi áo khoác của anh, kéo anh đi về phía trước. "Đói bụng rồi, em phải về nhà ăn cơm."
Hướng Tinh Bắc nở nụ cười. "Được, em thích gì, về nhà anh cũng nấu cho em ăn."
Chân Chu kéo anh, đầu tựa trên cánh tay anh, thở dài. "Đều tại anh, gần đây ngày nào em cũng ăn, béo lên mất rồi, em còn không dám đi cân."
Hướng Tinh Bắc nắm chặt tay cô, cúi đầu mượn ánh trăng mờ, làn môi ấm áp nhẹ đảo qua vành tai hơi lạnh của cô, dịu dàng nói. "Anh thích em mập một chút mà. Ngày nào anh cũng sẽ nấu cho em ăn."
Người đàn ông bình thường nghiêm túc như vậy, khi nói ra những câu này lại càng câu dẫn người khác.
Chân Chu há miệng cắn lên tay anh, anh cười kéo cô tới xe rồi mở cửa xe ra cho cô.
Chân Chu ngồi xuống, nhìn qua cửa kính xe, chợt thấy trong bụi cỏ ven đường có một bóng đen.
Một con mèo màu đen!
Cô trợn to mắt nhìn, giật mình "Ah" một cái, nắm chặt cánh tay Hướng Tinh Bắc đang ngồi bên cạnh. "Tinh Bắc, nhìn kìa, mèo đen! Con mèo đen nhà chúng ta."
Hướng Tinh Bắc ngẩn ra, nương theo ánh mắt của cô nhìn ra bên ngoài, chưa kịp mở miệng, Chân Chu đã buông tay anh ra, đẩy cửa xe chạy về bóng đen kia, tới bên cạnh mới nhận ra mình hoa mắt.
Đây không phải con mèo đen thần bí tới nay vẫn khiến Chân Chu không hiểu mình đang mơ hay là sự thật, nó là một con mèo đen xa lạ, cũng không cao bao nhiêu, vô cùng gầy, vì tia sáng mờ mờ nên bóng nó mới bị phóng đại.
Một cái chân của nó bị thương, không chạy nổi, thấy Chân Chu tới gần, nó lui về phía sau mấy bước, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn cô.
Chân Chu lập tức ngồi xổm xuống bế con mèo nhỏ lên, đứng lên rồi vội vã đi về phía Hướng Tinh Bắc đang đứng, đưa con mèo nhỏ cho anh xem. "Hình như chân nó bị thương rồi, nhanh đưa nó đi bệnh viện."
Hướng Tinh Bắc nhìn cô, không nói gì, cầm con mèo nhỏ trong tay cô, đưa cô lên xe, sau đó lái xe tới một bệnh viện thú y.
Khi hai người mang con mèo nhỏ mới nhặt kia về nhà đã hơn 9 giờ, Chân Chu không ăn cơm, trước tiên chăm sóc cho con mèo nhỏ. Chân của nó bị quấn băng vải, không thể tắm, cô mua xịt hương lau sơ qua cho nó, sau đó tạo cho nó một cái ổ, vốn muốn để trong phòng khách nhưng lại lo lắng nên đặt cái ổ trong góc phòng ngủ bên giường, bên cạnh để một bát thức ăn cho mèo.
Con mèo nhỏ sợ người lạ, đồ ăn cũng không ăn, nhân dịp Chân Chu không chú ý tới, nó kéo lớp băng vải ở trên chân chạy tới dưới giường không chịu đi ra. Chân Chu nằm úp sấp trên sàn nhà dỗ nó, học nó kêu meo meo muốn dụ nó ra, eo cô bị một đôi tay ôm lấy từ phía sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!