Chương 1: Hướng tinh bắc (1)

Nôn hết tất cả mọi thứ ra, cuối cùng còn chỉ còn chiếc dạ dày trống rỗng, khoang miệng Chân Chu đắng ngắt, ghé vào chiếc giường sắt chật hẹp, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt.

Cô xin thề, sau khi về nhà, cả đời này cô cũng không lên tàu thuyền hay ca nô nữa.

Thân chiến hạm bị sóng lớn đập lắc lư, một trận đau đầu hoa mắt lại kéo tới, sắc mặt Chân Chú trắng bệch, năm ngón tay nắm chặt tay vịn nơi đầu giường sắt, trợn to mắt, nghiêng ra ngoài nôn ọe mấy lần nữa, cuối cùng cũng chẳng còn vật gì trong bụng.

"Em gái, em cứ thế mãi không được đâu, để chị đi tìm lão Lý."

Người nói chuyện là chị Chương ngồi cùng chuyến tàu tiếp tế với Chân Chu tới đảo đá san hô ở Đại Hải để thăm chồng.

Chị Chương 40 tuổi, sau khi lên tàu được sắp xếp ngồi cùng Chân Chu, tính cách chị cởi mở, nhiệt tình lại hay nói chuyện, lúc đầu mới gặp Chân Chu trẻ tuổi xinh đẹp, thoạt nhìn giống như cô gái mới tốt nghiệp đại học, bước chân vào xã hội không lâu, cứ nghĩ cô đi thăm chồng mới cưới đã phải xa nhau, sau khi biết cô kết hôn đã được 10 năm, hết kinh ngạc rồi, chị Chương liên tục nói chuyện cùng Chân Chu, một câu em gái, hai câu em gái, có lẽ cùng hoàn cảnh với nhau, khi thấy cơ thể Chân Chu không khỏe, chị Chương chăm sóc cô rất nhiều.

Chân Chu biết mình bị say tàu, trước khi lên tàu đã võ trang đầy đủ, chuẩn bị hết các loại thuốc chống say tàu nhưng không có tác dụng.

Mấy ngày đầu con tàu đi với vận tốc 15 hải lý, mặc dù sóng yên biển lặng, nhưng khi đứng trên boong tàu cô cũng cảm thấy choáng váng buồn nôn, mấy ngày này cô chỉ nằm trên giường, bắt đầu từ hôm qua, tàu thâm nhập vào vùng biển sâu, sóng gió tăng lên, cô càng say hơn, ăn cái gì nôn cái đó.

Lão Lý trong miệng chị Chương là người phụ trách tiếp đãi những người tới thăm người thân giống như các cô, biết chồng Chân Chu, cũng biết Chân Chu say tàu, sợ cô nôn nhiều mất nước, tối hôm qua còn cố ý dẫn bác sĩ lên tàu truyền cho cô một chai nước muối.

Chân Chu không còn sức, lắc đầu. "Còn nhiều chuyện cần phải làm, chị đừng làm phiền ông ấy, em không sao đâu. Chị, chị lấy giúp em một liều thuốc, em uống xong, đi ngủ là được..."

Chị Chương vội vàng đi lấy thuốc rót nước rồi đỡ cô ngồi dậy, Chân Chu nuốt mấy viên thuốc xuống, đè lại cảm giác buồn nôn của mình, mắt thấy cái chậu bẩn trên mặt đất, cô đứng dậy định đi dọn, chị Chương đã để cô nằm xuống. "Em đi làm gì, nằm yêu đừng nhúc nhích! Để chị dọn cho."

Chân Chu nhìn bóng dáng bận rộn của chị Chương, trong lòng thấy áy náy, chờ chị dọn xong xuôi, cô mới nói. "Mấy hôm nay phiền chị nhiều rồi, em ngại quá."

Chị Chương xua tay. "Em với chị thì ngại cái gì. Em muốn ăn gì không? Chị đi nấu cho em. Thức ăn bọn họ làm không hợp khẩu vị của em, để chị nấu cho em ăn. Nhà chị mở quán bán đồ ăn, ngày nào cũng cầm muỗng đảo đồ ăn, không ai có thể nói một chữ "không" được."

"Cảm ơn chị, em không muốn ăn."

"Ăn chút gì đi, không ăn thì sao có thể chịu được? Em giống như chị ngày còn mang thai, ăn gì cũng nôn ra nhưng vẫn muốn ăn, vừa ăn vừa nôn. Nếu không thì lấy sức đâu ra?"

"Chị, em ăn không vô..." Chân Chu mệt mỏi.

"Vậy cũng được, để chị xuống báo người ta nấu cháo, thêm chút đồ ăn."

Chị Chương ngồi bên giường, cầm khăn mặt lau mồ hôi lạnh trên trán của cô, nhìn cô một lát rồi lắc đầu. "Em gái, em say sóng nhiều như vậy, mỗi lần tới thăm chồng cũng thế này sao? Cậu ấy ở đó bao lâu rồi? Đang làm gì?"

"Mấy năm rồi, làm việc dưới nước..."

Chân Chu không muốn nhắc tới chuyện đó, thấp giọng trả lời.

Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Chị Chương gật đầu. "Aizz, cũng không dễ dàng lắm. Giống như chồng chị, cố gắng hơn 20 năm cũng chỉ làm tới cấp phó, mấy năm trước nghe theo tiếng gọi tổ quốc bị điều tới đây làm quản lý, xa lắm, một năm có khi không được gặp mặt lần nào, tiền lương rồi thêm tiền trợ cấp, cả cả cũng chỉ có 3925 tệ!

Bố mẹ chồng cũng đã già yếu, con trai năm nay lên cấp hai, chỗ nào cũng phải chi tiền, nếu chị không mở một quán bán đồ ăn, cuộc sống chắc..."

Chị thở dài. "Chị cãi nhau ầm ĩ với anh ấy, ầm ĩ cũng ầm ĩ rồi, hai năm trước chị còn hỏi anh ấy, đất nước thiếu đi một người như anh thì sao? Nếu anh làm tiếp, em sẽ ly hôn! Rốt cục anh ấy cũng bảo không làm nữa, nhưng đến khi anh ấy chuẩn bị xin thôi việc, chị lại không đành lòng. Con người cả đời này, chỉ có thể quyết định một chuyện, làm chuyện mình muốn làm thực sự chẳng mấy dễ dàng.

Anh ấy là đàn ông, bình thường chảy máu cũng chưa từng kêu đau, bây giờ lại chịu thua trước mặt chị, chị còn có thể ép anh ấy nữa sao? Nghĩ lại, hay là thôi đi, chị tức giận cũng là vì không chịu được, nghĩ tới chuyện anh ấy biết chị muốn tốt cho anh ấy, khổ một chút cũng không sao cả..."

Chị lau khóe mắt, nở nụ cười. "Xem chị này, em khó chịu chị lại còn nói với em nhiều chuyện như vậy, không biết em có thấy phiền hay không. Em ngủ đi, chị không làm phiền em nữa..."

Chân Chu nghe chị kể tới say mê, tỉnh táo lại, lắc đầu. "Không sao đâu chị. Nói chuyện với chị một lát, em không thấy hoa mắt chóng mặt nữa."

Chị Chương nở nụ cười. "Vậy là được rồi. Chúng ta gặp nhau ở đây cũng xem như có duyên, ở với nhau mấy ngày rồi vẫn chưa hỏi, em đang làm gì?"

Chu Chân được người ta gọi là "vũ công", còn thêm cả "nổi tiếng."

"Em làm biên đạo, em cũng nhảy nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!