Chương 37: (Vô Đề)

Dù nói đi ngay nhưng muốn đi xa phải có thời gian chuẩn bị, huống chi lần này Tô Yên Nhiên muốn đi càng xa càng tốt, sau này không phải chạm mặt Tiêu Dịch Thành nữa.

Em muốn đi đâu anh sẽ dẫn em đi đến đó, nghe thì có vẻ lãng mạn, nhưng khi làm mới thấy không dễ.

Giấy tờ tùy thân của Tô Yên Nhiên đều để ở nhà họ Tiêu, cô không thể về lấy, hơn nữa nếu cô còn dùng giấy tờ tùy thân của mình sẽ rất dễ bị Tiêu Dịch Thành điều tra ra nơi ở, vì vậy cách tốt nhất là đổi thân phận!

Việc làm giả giấy giờ tùy thân đối với người khác quả rất khó, nhưng đối với người nào đó lại dễ như trở bàn tay!... Đoạn Á Hi! Anh chỉ cần xâm nhập máy tính, sửa một ít số liệu là được. Có điều để làm giấy tờ giả dựa vào giấy tờ thật thì phải cần ít nhất hai ngày.

Diệp Thu Miên dẫn cô đến một nơi rất vắng vẻ, nghe nói là nhà cũ của một người bạn, rồi tự mình đi làm. Chủ yếu là muốn tìm hiểu để cùng làm giả giấy tờ, vì cô đang mang thai, nên anh phải làm giả giấy tờ sao cho không có hại đến cô hơn nữa có thể gắng sức rút ngắn thời gian làm giả.

Việc này cũng cần một khoảng thời gian nhất định.

Nhà cũ nát, nơi ở vắng vẻ, những điều này khiến Tô Yên Nhiên không lo sẽ bị Tiêu Dịch Thành tìm thấy trong một thời gian ngắn -

- thật ra cô nghĩ, Tiêu Dịch Thành vốn không hề quan tâm cô có biến mất không. Anh đã bắt đầu chán cô, cũng đã tìm được người mới thế vào, dù có phái người tìm cô thật, tuyệt đối cũng chỉ vì đứa bé trong bụng chứ không phải vì cô.

Cũng may ngôi nhà đã được quét dọn sạch sẽ, trước khi đi A Miên đã giúp cô đổi mới chăn nệm. Cô ngủ một giấc dậy, cố ăn một ít thức ăn A Miên mua sẵn đặt trong tủ lạnh, nhưng thấy không có khẩu vị -

- bụng cô đã bị kỹ thuật nấu ăn của dì Trần chiều hư, không quen ăn thức ăn nhanh mua bên ngoài.

Sau đó Tô Yên Nhiên thấy không có việc gì để làm.

Ở đây không có mạng và máy tính, cũng không có sách, những nơi cô có thể đi lại cũng rất hạn chế, hoạt động giải trí duy nhất Tô Yên Nhiên có thể chọn là xem Tivi.

Tivi hai mươi mốt inch, xem chừng rất cũ, lại chỉ phát mấy kênh địa phương. Rõ ràng khác một trời một vực với cái Tivi Plasma LCD năm mươi inch treo tường trong phòng khách của Tiêu Dịch Thành.

Tô Yên Nhiên không ngờ cái gọi là rời xa, thì ra không chỉ xa người đó mà còn đồng nghĩa với việc xa cuộc sống thoải mái mà anh cho cô.

Nghĩ đến sau này phải trở về cảnh sống một mình... A Miên có thể đưa cô đi, nhưng không thể ở với cô mãi, nếu cô bằng lòng dĩ nhiên A Miên sẽ bằng lòng, nhưng nếu không thật tâm thì đừng nên cho người ta hi vọng không nên có, lần này nhờ vả anh cũng chỉ vì bất đắc dĩ, nhưng cô cảm thấy dường như A Miên vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ cô.

Ấn điều khiển trong tay, Tô Yên Nhiên dừng bừa ở một kênh giải trí thành phố S.

"Tiếp theo xin thông báo một tin vô cùng thú vị. Lúc mười hai giờ trưa nay, trước cửa một cao ốc, phóng viên đài chúng tôi chụp được một tấm ảnh vô cùng tế nhị, hai nhân vật chính của ảnh này đều là những doanh nhân quen thuộc của thành phố S... Nào, quý vị hãy xem thử... Không cần tôi nói chắc mọi người cũng đoán được là ai đúng không? Đúng vậy, chính là người đàn ông độc thân hoàn kim có giá nhất thành phố chúng ta soái ca Tiêu Dịch Thành, cùng danh xưng "Hoa hồng quyến rũ"..."

Mất một lúc lâu Tô Yên Nhiên mới lấy lại tinh thần, hốt hoảng ấn chuyển kênh ngay... Lại nghĩ tới cảnh tượng giữa trưa đã khiến cô khắc cốt ghi tâm... Chuyển kênh xong cô ném điều khiển đi như muốn né tránh.

Cắn tay không biết làm sao... Đây là biểu hiện khi lòng cô đang cực kỳ sợ hãi...

Một lát sau lại trách bản thân mình không có chí khí, nếu đã quyết định bỏ đi đến cùng, cũng đồng nghĩa từ đây về sau tất cả những chuyện của anh đều đã không liên quan đến cô nữa, trốn tránh chỉ nói lên cô vẫn để ý anh... Gượng gạo thuyết phục mình xong, Tô Yên Nhiên khó khăn cúi người nhặt chiếc điều khiển vừa bị mình ném xuống đất -

- khụ khụ, thế mà vẫn chưa hỏng.

Chuyển trở lại kênh lúc nãy, màn hình chuyển từ cảnh người dẫn chương trình đang chỉ vào tấm ảnh phỏng đoán sang cảnh Lâm Sở Sở đang công khai nói vào micro phóng viên, mặt mày tươi cười hạnh phúc: "Phải, chúng tôi đã đính hôn, vừa được mấy hôm, tôi cũng thấy rất đột ngột... Có điều, Lâm Thị tuyệt đối sẽ không sáp nhập với Thiên Khải, điều này tôi có thể đảm bảo, nhưng sau này chắc chắn sẽ càng hợp tác nhiều hơn..."

Mặt Tô Yên Nhiên trắng bệch, dại ra.

Đi được vài bước, lúc thì va phải bàn trà, lúc lại đạp phải sọt rác suýt té nhào, khó khăn lắm mới bước đến cạnh Tivi, ra sức rút điện.

Hai tay mệt mỏi chống bàn, Tô Yên Nhiên bỗng thấy hận.

Trước kia tất cả đều là suy đoán của cô. Thậm chí cô vẫn thầm hi vọng tất cả chỉ là hiểu lầm, nụ hôn đó có lẽ chỉ là nụ hôn tạm biệt.

Đã nói không mong anh sẽ tìm thấy nhưng trong lòng vẫn không khỏi mong chờ, dù anh vì đứa bé thì sao? Không có anh, có lẽ cô sẽ lại được tự do, nhưng mãi mãi cũng không thể trở về như trước kia, lòng của cô sớm đã đánh rơi ở chỗ anh.

Nhưng cô gái kia lại dùng vẻ mặt hạnh phúc nói: "Phải, chúng tôi đã đính hôn." Đính hôn với người đàn ông đã từng nói sẽ kết hôn với cô.

Tiêu Dịch Thành, anh thật con mẹ nó không phải người! Một chân đạp hai thuyền! Em đi cũng vừa hay đúng ý anh phải không? Em không đi, em càng không đi! Em phải về dựa vào anh đến chết, em nhất định không cho anh lấy cô ta! Anh chỉ có thể lấy em!

Tô Yên Nhiên em không phải loại con gái hèn nhát, bị anh bỏ chỉ biết khóc sướt mướt mà lặng lẽ bỏ đi -

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!