Chương 26: Tan biến

Nghe vậy, Tô Yên Nhiên sửng sốt, cô không ngờ sẽ có đáp án như vậy, hơn nữa, biểu cảm của Vệ Minh Dữ hình như rất nghiêm túc... Nhưng hành động lại không chút do dự đỡ tay vịn lên lầu: "Khụ khụ, vừa nãy anh nói gì hả? Tôi nghe không rõ." Sau đó ngáp: "Ai, buồn ngủ quá, tôi về phòng ngủ trước đây."

Thấy Tô Yên Nhiên sắp biến mất tại ngã rẽ...

"Tại sao, ngay cả một cơ hội em cũng không cho anh?" Vệ Minh Dữ vẫn yên lặng đứng trước cầu thang, thấp giọng nhưng chất vấn rõ ràng.

Tô Yên Nhiên dừng bước, nói giọng lạnh lùng: "Anh khẳng định anh thích tôi thật? Tôi đã làm mẹ, điểm này anh cũng chấp nhận? Có lẽ anh chỉ quen với việc được phụ nữ chiều chuộng và theo đuổi, chỉ cần hợp nhãn đại thiếu gia anh, thì không có người nào mà anh không chiếm được, trước giờ chưa từng bị từ chối và lạnh nhạt trước mặt phụ nữ, nên mới có hứng thú với tôi.

Theo tôi, cái anh gọi là thích chẳng qua chỉ là cảm giác nhất thời..."

Dù không thể phủ nhận, xét về mặt nào đó thì lời nói của Tô Yên Nhiên rất hợp lý, nhưng tình cảm của mình bị phủ nhận như vậy, Vệ Minh Dữ vẫn thấy tổn thương sâu sắc, lời lẽ chính đáng: "Em có thể không tiếp nhận tình cảm của anh, nhưng xin em đừng phủ nhận anh như vậy!"

"Được, cứ cho là anh thật lòng... Câu trả lời của tôi là, tôi vô cùng khẳng định tôi sẽ không thích anh!" Thích một người, là tự do của anh, tôi không có quyền ngăn cản, cũng không có cách nào đáp lại, chỉ có thể né tránh.

"Lẽ nào em yêu cậu ta thật sao?" Vệ Minh Dữ chưa bỏ ý định tiếp tục truy hỏi. Anh tưởng cô trốn đi lần nữa là vì cô không hề yêu Tiêu Dịch Thành... Tiếp cận anh chỉ đơn thuần là để trả thù.

"Cậu ta" trong lời của anh để chỉ ai, trong lòng hai người đều hiểu.

Yên lặng một lúc lâu, Tô Yên Nhiên đưa ra một đáp án khẳng định: "Đúng."

Không yêu anh ấy, tôi sẽ không sau khi đào hôn chỉ cần đi là xong, nhưng lại chui đầu vào lưới.

Không yêu anh ấy, tôi sẽ không cam tâm tình nguyện sinh con cho anh ấy, còn hăng hái cùng anh ấy thảo luận thích con trai hay con gái.

Không yêu anh ấy, sau khi biết được chân tướng ân oán, tôi sẽ không như cũ không hề hối hận mình vì trả thù mà tiếp cận anh ấy

-- nếu không tôi và anh ấy có lẽ vĩnh viễn cũng không gặp nhau.

Không yêu anh ấy, tôi sẽ không rõ ràng biết rõ chúng tôi không thể có tương lai nhưng lại không thể ngừng nhớ anh ấy mỗi ngày, muốn biết anh sống có tốt không...

Đúng vậy, tôi yêu anh ấy. Giờ phút này, trước mặt một người đàn ông khác, rốt cuộc Tô Yên Nhiên cũng có can đảm đối diện với lòng mình.

Nhưng cô sâu sắc hiểu rõ, giữa cô và anh không phải chỉ cần có tình yêu là đủ... Giữa bọn họ có quá nhiều thứ không có cách nào vượt qua.

Vệ Minh Dữ cười cảm thán: "Ha ha... Thật không công bằng, anh vừa thích em, đã bị em phán tử hình... Ngay cả cơ hội cạnh tranh công bằng với cậu ta cũng không có."

Biết trong lòng anh đã có quyết định, Tô Yên Nhiên không vội tránh anh nữa. Có lẽ đây là lúc hoa hoa công tử Vệ Minh Dữ thành thật nhất. Người thành thật với cô, đương nhiên cô cũng sẽ thành thật lại. Cũng cười nói: "Không, cơ hội rất công bằng. Tôi quen anh ấy không sớm hơn quen anh bao nhiêu... Có một số người, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ."

"Không, có một loại quan hệ, chỉ cần thật lòng, thì vĩnh viễn cũng không muộn." Vệ Minh Dữ thành thật nói, đồng thời bước nhanh lên trên, dừng bên cạnh Tô Yên Nhiên, xòe tay ra, vẻ mặt vô cùng chân thành mở miệng: "Anh đỡ em!"

Tô Yên Nhiên cũng chìa tay, đặt vào tay anh. Cũng cười nói: "Được."

Xem như hai người xóa bỏ hiềm khích trước kia.

Hai bên đã đối xử chân thành với nhau, vậy có thể xem là bạn. Người và tình cảm con người, vốn là thứ hết sức vi diệu. Với Tô Yên Nhiên mà nói, thích có thể chia làm hai loại: Một loại là không thể thích, một loại có thể thích.

Loại thích thứ nhất, không phải do bạn chủ quan khống chế, hay là nói buông là buông được. Loại tình cảm này, thường có thể gặp nhưng không thể cầu. Trên thế gian này, vị trí của người đó không ai có thể thay thế được, người mà ngoài người đó ra, ai bạn cũng không bằng lòng chấp nhận, không phải ai cũng có đủ may mắn để gặp được.

Loại thích thứ hai, chẳng qua do cô đơn, do không cam lòng hoặc do dục vọng, mà sinh ra hợp ý nhất thời, rung động nhất thời, cảm giác nhất thời, qua một thời gian, bất tri bất giác bạn sẽ phai nhạt hoặc thậm chí chán, đồng thời ở mức độ nào đó có thể do ý chí chủ quan của bạn kiểm soát.

Hơn nữa, hai loại thích này, thường biến hóa lẫn nhau, lúc đang yêu nhau, bạn cảm thấy không thể không có người đó. Nhưng năm năm, mười năm sau, không hẳn bạn còn cảm thấy như thế.

Tô Yên Nhiên nghĩ, giờ phút này, quả thật cô yêu Tiêu Dịch Thành, trừ anh ra, lòng cô rốt cuộc không thể chứa được người đàn ông khác. Nhưng cô cũng không biết cảm giác này có thể kéo dài bao lâu...

Tô Yên Nhiên tin vào tình yêu, nhưng đồng thời cũng tin tình yêu rồi sẽ phai nhạt. Tiêu Dịch Thành, rời khỏi anh lúc em đang yêu anh nhất, cả đời em sẽ không quên, anh cũng thế cũng sẽ nhớ em mãi. Hơn nữa, chúng ta cũng không có cơ hội nhìn thấy đối phương ghét người kia

-- cũng được xem như một loại ý nghĩa hoàn hảo khác!

Vì thế, Tô Yên Nhiên vừa kết được một người "bạn", liền nói cho Vệ Minh Dữ biết quan điểm của mình. Thôi, dù sao ai cũng rãnh rỗi không có việc gì làm, vậy thì cùng ngồi xuống cắn hạt dưa tâm sự suy nghĩ về đời người đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!