Chương 3: (Vô Đề)

Là bậc đế vương, long nhan há dễ gì lay động, trừ phi hắn đã động tâm, rung cảm.

Ta vội vàng bước theo sau: "Công tử, ta sắp rời khỏi chùa Cam Lộ rồi..."

Bước chân Hoàng thượng khựng lại.

"Khi nào đi?" Ánh mắt nhàn nhạt của Hoàng thượng rơi trên người ta, lát sau mới kìm nén cảm xúc mà hỏi.

"Ngày mai ạ." Ta khẽ đáp.

Hắn nhìn ta thật lâu, rồi chậm rãi hỏi: "Lần này nàng đến đây, chẳng phải là để tìm vị hôn phu đã có hôn ước từ thuở nhỏ hay sao?"

Ta gật đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, trong mắt hiển hiện rõ ý "Sao công tử biết?".

Hoàng thượng chau mày: "Bây giờ chưa tìm thấy người, nàng về nhà biết ăn nói làm sao?"

Ta ngượng ngùng thưa: "Ta đến kinh thành chủ yếu là để cùng huynh trưởng tham gia khoa cử, tìm vị hôn phu chỉ là tiện đường mà thôi. Vả lại cha mẹ ta đã qua đời từ lâu, cho dù tìm được gia đình người ta cũng chưa chắc họ còn nhận hôn ước này."

"Ý của huynh trưởng là, nếu đối phương hữu ý thì tự khắc sẽ tìm đến, hiện giờ chúng ta không tìm thấy người, hôn sự này cứ thế mà thôi, dù sao cũng chỉ là lời nói lúc say của người xưa, không có bằng chứng gì cả."

Hoàng thượng đã cho người điều tra ta từ trước, thân phận hiện tại của ta dĩ nhiên không phải là con gái của chủ quán rượu, mà là muội muội của tú tài nghèo Thời Lân.

Thời Lân từ nhỏ mồ côi cha mẹ, may mắn được quý nhân giúp đỡ, mới có thể nuôi nấng muội muội, tiếp tục việc học.

Nhưng Hoàng thượng không biết rằng, người giúp đỡ cho Thời Lân, chính là cha ta

- Chủ quán rượu họ Thẩm năm xưa từng bị Thừa Ân hầu phủ hạ lệnh tiêu diệt.

Hoàng thượng giãn lông mày: "Vậy ngày mai ta sẽ tiễn nàng xuống núi, tiện thể làm quen với huynh trưởng của nàng."

Ta kinh ngạc nhìn hắn, hoàng đế có chút lúng túng, mãi mới thốt ra một câu: "Ta... ta vốn hợp cạ với người đọc sách..."

Ta khẽ mỉm cười, không nói lời từ chối.

"Huynh trưởng học rộng tài cao, lại là người được tiên sinh ở thư viện quý trọng nhất, chắc chắn công tử sẽ tâm đầu ý hợp với huynh ấy."

Hoàng đế nghe vậy liền thoải mái đáp lại một tiếng "Ừ".

Ta cụp mắt xuống, khóe môi khẽ nhếch lên, trong mắt ánh lên vẻ điên cuồng.

Diễn trò lâu như vậy, chẳng phải là vì chờ ngươi nói câu này hay sao?

Nếu không, thiếu ngươi thì kế hoạch tiếp theo sao có thể bắt đầu được.

Sáng sớm hôm sau, xe ngựa thong thả tiến vào thành.

Thời Lân là người học rộng tài cao, chỉ tiếc trước kia bị vùi dập nơi huyện nhỏ.

Nếu không có cha ta, hắn căn bản không có cách nào tiếp tục con đường học vấn, dấn thân vào khoa cử.

Năm tỷ tỷ mười bốn tuổi, cha ta đã lén đính ước với Thời Lân, hứa rằng nếu hắn thi đỗ đạt sẽ gả tỷ tỷ cho hắn.

Thời Lân là người kiên định, trọng tình trọng nghĩa, từ lâu đã xem tỷ tỷ là thê tử duy nhất của mình.

Một ngày sau khi nhà họ Thẩm bị thiêu rụi, ta đã tìm đến hắn.

Thẩm Chước Chước đã c.h.ế. t trong biển lửa, giờ đây ta là Thời Chước, muội muội của Thời Lân.

Thời Chước thật ra có thật, nhưng nàng ốm yếu bệnh tật, không qua khỏi mùa đông năm ngoái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!