Không phải không nghĩ tới cư dân mạng có thể chấp nhận họ, nếu không Tần Đồng cũng sẽ không đăng Weibo này, nhưng thật sự nhìn thấy bình luận của cư dân mạng, Tần Đồng vẫn có cảm giác không chân thực.
Giống như một người đi bộ lâu ngày trong sa mạc, đột nhiên thấy được ốc đảo xanh tươi ở phía xa, thấy dòng suối trong vắt chảy róc rách, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là Được cứu rồi, mà là
"Đây chẳng lẽ là ảo ảnh trong truyền thuyết?"
Trình Trạch Sơn đương nhiên không thể thật sự véo Tần Đồng, hắn ngồi bên cạnh Tần Đồng, một tay đặt lên vai cậu, nhéo nhéo sau gáy cậu:
"Bây giờ có chút cảm giác chân thật nào chưa?"
Tần Đồng:
"... Có chút, nhưng không nhiều lắm."
"Vừa nãy anh cũng đang xem bình luận của cư dân mạng dưới Weibo của em." Trình Trạch Sơn bình tĩnh cười cười, nghiêng mắt nhìn Tần Đồng,
"Anh có thể đoán được đại khái vì sao cư dân mạng lại có phản ứng như vậy, em nhìn kỹ lại bình luận xem sao?"
Tần Đồng vùi đầu nhìn kỹ một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trình Trạch Sơn,
"Em biết rồi, bọn họ cũng là M!"
Trình Trạch Sơn: ...
Hắn lại nhéo nhéo sau gáy Tần Đồng, cuối cùng công bố đáp án:
"Rất nhiều người nói giúp em đều là bệnh nhân của chúng ta, có người đã khỏi hẳn, có người còn đang điều trị, nhưng mặc kệ thế nào, họ đều cần hoặc đã từng cần đến sức lực của chúng ta, giúp chúng ta nói chuyện kỳ thật cũng là giúp chính họ."
Nói rồi, Trình Trạch Sơn đưa điện thoại cho Tần Đồng, màn hình vẫn đang ở giao diện bình luận dưới Weibo của Tần Đồng.
[ Tôi là một bệnh nhân từng được bác sĩ Tần điều trị, tôi muốn nói vài lời bênh vực bác sĩ Tần... ]
[ Tôi là bệnh nhân từng được bác sĩ Trình điều trị, tôi cũng muốn nói vài lời bênh vực bác sĩ Trình... ]
[ Tôi thì khác, tôi vừa không phải bệnh nhân của bác sĩ Tần, cũng không phải bệnh nhân của bác sĩ Trình, nhưng tôi từng nằm viện ở khoa tim mạch bệnh viện Nhân An, có vài lần gặp gỡ hai vị bác sĩ, tôi cũng muốn nói lên suy nghĩ của mình về hai vị bác sĩ... ]
[ Thật may mắn, tôi không có bệnh, hai vị bác sĩ đều không điều trị cho tôi, nhưng tôi thấy rất nhiều tin tức về hai vị bác sĩ trên mạng.
Bây giờ bác sĩ có y đức tốt quá ít, hy vọng hai vị bác sĩ đừng bị chuyện này ảnh hưởng, tiếp tục tỏa sáng trong sự nghiệp mà mình yêu thích ]
...
Tần Đồng chớp mắt mấy cái, bỗng nhiên cúi đầu, mạnh mẽ dùng mu bàn tay lau mắt, lẩm bẩm:
"Màn hình điện thoại của anh chỉnh sáng quá, chói mắt em, anh mau cất đi."
Bình tĩnh mà xét, Tần Đồng học y chỉ vì sở thích cá nhân, cậu chữa bệnh cứu người không nghĩ đến sẽ được báo đáp gì. Nhưng lúc này nhìn thấy nhiều người như vậy nói giúp mình, cậu vẫn không nhịn được có chút cảm động.
Trình Trạch Sơn thu điện thoại về, đứng dậy khỏi chỗ Tần Đồng, đi thẳng về phía phòng bếp.
Tần Đồng rất mơ hồ ngẩng đầu nhìn hắn, giọng có chút nghẹn ngào: Anh đi đâu vậy?
Trình Trạch Sơn nghiêm trang:
"Anh đi phòng bếp tìm cái nồi úp lên điện thoại, tránh làm tổn thương mắt em."
Tần Đồng: ...
Trình Trạch Sơn rất nhanh trở lại, đương nhiên không mang theo nồi, chỉ đi đến bàn ăn cầm lấy gói khăn giấy, ngón tay khớp xương rõ ràng dừng lại trước mặt Tần Đồng, vẻ mặt ôn hòa:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!