Tần Đồng cuối cùng đã hiểu, thích và giỏi là hai chuyện khác nhau. Giống như Trình Trạch Sơn tuy rằng cũng có thể giảng tốt cho sinh viên, nhưng hắn đối với nấu cơm tuyệt đối là chân ái.
Thích nấu cơm Tần Đồng không ngăn cản, món hắn làm ra Tần Đồng cũng nguyện ý nếm thử, nhưng ghét giảng bài thì Tần Đồng không có cách nào. Giống như Trình Trạch Sơn nói, đó là nhiệm vụ của riêng hắn, Tần Đồng có thể giúp hắn một hai lần, nhưng không thể giúp mãi.
Sau một lần thử, Trình Trạch Sơn không còn bài xích việc giảng bài như trước, ngược lại còn thích giở trò trẻ con. Hắn không giở trò với sinh viên, chỉ giở trò với Tần Đồng. Mỗi lần giảng xong đều phải đến chỗ Tần Đồng đòi chút lợi lộc.
Lúc tâm trạng tốt thì bắt Tần Đồng hôn hắn một cái, lúc tâm trạng không tốt thì ... tình huống đương nhiên không đơn giản như vậy.
Đương nhiên, đó là thú vui nhỏ giữa hai người, Tần Đồng cũng vui vẻ dỗ hắn. Nhìn người đàn ông ngày thường trầm mặc ít nói đứng trên bục giảng nói năng hùng hồn, Tần Đồng cũng cảm thấy có cảm giác thành tựu.
Hôm nay tâm trạng Trình Trạch Sơn cũng không tệ lắm, bởi vì Tần Đồng hôm nay không có ca trực, lại đến nghe hắn giảng bài.
Các sinh viên dưới bục giảng vô cùng ngạc nhiên phát hiện, hôm nay thầy Trình dường như đặc biệt thích tương tác, không chỉ thường xuyên xuống bục đi một vòng, còn cố ý hỏi đi hỏi lại một nam sinh đeo khẩu trang ngồi ở góc lớp.
Đến giờ tan học, các sinh viên theo lệ thường vây Trình Trạch Sơn đến ba vòng, muốn hỏi hắn những vấn đề chưa hiểu. Trình Trạch Sơn rõ ràng thuần thục hơn nhiều so với trước, vung tay viết xoẹt xoẹt trên bảng đen, để lại địa chỉ email:
"Có vấn đề gì thì gửi mail cho tôi, lúc nào rảnh tôi sẽ giải đáp cho mọi người."
Ra khỏi phòng học, đi đến cuối hành lang vắng người, Tần Đồng cách lớp áo lén véo eo Trình Trạch Sơn, có chút bất đắc dĩ nói:
"Lúc đi học có bao nhiêu sinh viên chờ trả lời câu hỏi, sao anh cứ phải hỏi em làm gì? Xem em dễ bắt nạt đúng không?"
Trình Trạch Sơn không giải thích, chỉ khẽ cười, cuối hành lang là một phòng học trống, hắn kéo Tần Đồng vào phòng, hôn nhẹ nhàng lên mí mắt Tần Đồng, rồi từ từ trượt xuống, từng tấc từng tấc dời về phía môi Tần Đồng.
Đến khi Tần Đồng sắp không thở nổi, Trình Trạch Sơn mới lưu luyến buông cậu ra, nhưng đầu vẫn tựa vào đầu cậu, mắt nhìn mắt trắng ra lại không muốn rời.
Trình Trạch Sơn gần như trắng trợn nói:
"Em biết đấy, anh không để bụng những sinh viên đó, người anh để ý chỉ có một mình em."
"A ân ân ân, giờ không phải lúc anh nhìn nhóm sinh viên kia liền khẩn trương đến nói không nên lời nữa." Tần Đồng không còn là cậu thiếu niên dễ đỏ mặt khi nghe vài câu âu yếm nữa, cười trêu Trạch Sơn, chủ động ngẩng đầu, hôn lên môi Trình Trạch Sơn, đem câu cuối cùng nói vào miệng hắn,
"Em cũng yêu anh, chỉ yêu một mình anh."
Hai người đang quấn quýt trong phòng học nhỏ, bỗng nhiên một tràng tiếng bước chân dồn dập truyền đến, cạch một tiếng, một nam một nữ vội vã đẩy cửa bước vào.
Tần Đồng và Trình Trạch Sơn nấp sau cánh cửa, xấu hổ đến mức nhìn nhau, ngón chân cào cào mặt đất, bỗng nghe thấy giọng nữ sinh mềm nhũn cầu xin:
"Đừng ở đây... cầu anh..."
Ngay sau đó, hai người nghe thấy tiếng hôn không thể bỏ qua.
Tần Đồng khó tin ngẩng đầu nhìn lại.
Một nam sinh đang đè nữ sinh lên bục giảng, tay sờ soạng eo cô qua lớp áo, mắt thấy sắp sửa luồn vào vạt áo.
Nam sinh cao to vạm vỡ, mặc áo hoodie, trông như vận động viên, nữ sinh thì là kiểu người hiền lành ngoan ngoãn.
Hai người rõ ràng đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình, hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của Tần Đồng và Trình Trạch Sơn. Nếu hai người lúc này muốn chạy trốn, dễ dàng có thể chuồn mất.
Tần Đồng quay đầu trao đổi ánh mắt với Trình Trạch Sơn, chỉnh lại quần áo hơi nhăn nhúm của mình, vẻ mặt nghiêm túc ho khan hai tiếng, đi về phía hai người:
"Hai người làm gì đấy?"
Chuồn đi thì rất dễ, nhưng nữ sinh rõ ràng có vẻ không tình nguyện, hai người không thể cứ đứng nhìn làm ngơ.
Bên bục giảng, động tác của hai người lập tức cứng đờ, nam sinh vội rụt tay lại, như có tật giật mình đỡ nữ sinh từ mép bục giảng dậy, lịch sự nói:
"Cái đó... vừa nãy không cẩn thận đụng phải em một chút, không làm em bị thương chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!