Tần Đồng vốn là người giỏi giao tiếp, những bệnh nhân và người nhà khó tính nhất ở chỗ cậu đều có thể mở lòng. Cậu có sức mạnh như vậy.
Trạng thái của Bùi Nhạc Ngôn rõ ràng vẫn còn chút do dự, Tần Đồng không ép buộc cậu bé, vươn tay xoa xoa tóc cậu bé, giọng điệu ôn hòa nói:
"Không sao đâu, con cứ suy nghĩ kỹ lại đi. Chú hiện tại đang làm nghiên cứu khoa học ở khoa, hầu như ngày nào cũng ở văn phòng. Nếu con muốn trò chuyện, có thể tùy thời đến tìm chú."
Sau khi hai người trò chuyện xong, Tần Đồng cũng không nán lại trong phòng bệnh lâu, xoay người đi về phía phòng làm việc bên ngoài. Y tá trực ban nhanh chóng đuổi kịp bước chân Tần Đồng, không ngớt lời khen ngợi cậu:
"Không hổ là bác sĩ Tần, quá lợi hại! Chúng tôi nói chuyện với cậu bé bao nhiêu lần mà cậu bé chẳng phản ứng gì, kết quả anh nói vài câu đã hỏi ra được ý nghĩ trong lòng cậu bé!"
Tần Đồng gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng cười một chút, nói:
"Kỳ thật tôi cũng chưa nói gì nhiều đâu, chỉ là vừa vặn gặp phải chuyện tương tự, nên tương đối dễ đồng cảm."
Y tá trực ban đi rồi, Tần Đồng quay đầu nhìn về phía Trình Trạch Sơn, nửa đùa nửa thật hỏi hắn:
"Vừa nãy vẫn luôn không nghe thấy anh nói gì, sao vậy? Bác sĩ Trình đây là bị kỹ năng giao tiếp với bệnh nhân cao siêu của tôi làm cho kinh ngạc rồi hả? Sợ đến mức không nói được lời nào luôn?"
Vừa rồi trên đường Tần Đồng đã chú ý thấy ánh mắt Trình Trạch Sơn có vẻ kỳ lạ, nhưng cô y tá đang hứng thú trò chuyện với cậu, nên cậu cũng không vội hỏi Trình Trạch Sơn vì sao.
"Bác sĩ Tần em quả thật lợi hại."
Trình Trạch Sơn khẽ cụp mắt xuống, che giấu hết cảm xúc trong đáy mắt, giọng điệu nhàn nhạt nói,
"Tôi hỏi lâu như vậy cũng chưa hỏi ra vấn đề, em hai ba câu đã phát hiện ra mấu chốt, tôi xin bái phục."
"Lúc này đừng có trêu tôi nữa."
Tần Đồng bất đắc dĩ cười cười, nói,
"tôi thật không có làm gì, nhiều lắm coi như là 'liệu pháp lời nói', so với dao kéo thật của bác sĩ Trình, vẫn còn phải học hỏi nhiều."
Hai người sóng vai đi về phía văn phòng bác sĩ, vừa giải quyết được một phiền toái lớn, Tần Đồng vẫn còn đang trong trạng thái nhẹ nhàng vui vẻ, ngay cả bước chân đi đường cũng nhảy nhót.
Yết hầu Trình Trạch Sơn khẽ động, đột nhiên gọi: Tần Đồng.
Tần Đồng quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt có chút mờ mịt.
Biểu tình Trình Trạch Sơn hơi có chút kỳ lạ, giống như đang giãy giụa điều gì:
"Em hiện tại cảm thấy vui vẻ sao?"
Tần Đồng chớp chớp mắt, không hiểu ý Trình Trạch Sơn, thậm chí còn nói đùa:
"Vui vẻ gì chứ? tôi là bác sĩ ngoại khoa 'không vui' mà."
"Kỳ thật trạng thái của em trong khoảng thời gian này không giống với những gì tôi tưởng tượng." Trình Trạch Sơn khẽ thở dài, một lát sau, chuyển hướng nhìn, nói,
"Trước đây em luôn nói với tôi em muốn làm bác sĩ đến thế nào, tôi vẫn luôn cho rằng nếu không được lên bàn mổ em sẽ rất suy sụp, bây giờ xem ra hình như không phải như vậy."
"Thì ra trong lòng anh tôi là hình tượng mẫn cảm yếu đuối như vậy sao?" Tần Đồng ngược lại còn ngoài ý muốn, có chút không để ý cười cười, có tiếc nuối, cũng có bất đắc dĩ,
"Dù sao tôi suy sụp hay không thì sự tình cũng đã như vậy rồi, thế giới sẽ không theo ý tôi mà thay đổi, vậy tôi chỉ có thể cố gắng làm tốt nhất chính mình."
Trình Trạch Sơn hiếm khi trầm mặc một lát, cuối cùng gật gật đầu, nói:
"Ừ, tốt rồi, em nghĩ thông suốt là được."Trò chuyện với Trình Trạch Sơn chỉ đến đó, Tần Đồng không nghĩ nhiều. Vốn dĩ hai người giao tiếp cũng không nhiều, chỉ dừng lại ở trạng thái đồng nghiệp bình thường, thậm chí còn không quá coi nhau là bạn bè.
Mà bên kia, sau khi trò chuyện với Bùi Nhạc Ngôn, Tần Đồng vô cùng lo lắng, sợ cậu bé lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Mỗi lần Trình Trạch Sơn đi kiểm tra phòng, cậu đều đi theo cùng, còn tìm mọi cách chọc Bùi Nhạc Ngôn vui vẻ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!