Chương 50: (Vô Đề)

Tần Đồng vốn vẫn cúi đầu, nghe trưởng khoa Cao nói xong, lập tức ngẩng mắt nhìn ông, đôi mắt trợn tròn xoe, tràn ngập vẻ khó tin.

Tần Đồng nghĩ đến Trình Trạch Sơn sẽ nói chuyện này với trưởng khoa Cao, nghĩ đến hắn sẽ liên kết với trưởng khoa Cao cùng nhau khuyên nhủ mình, nhưng căn bản không ngờ tới, Trình Trạch Sơn sẽ vì chuyện này mà đồng ý giao dịch gì đó với trưởng khoa Cao.

"Anh ấy ... Trình Trạch Sơn đến tìm chú? Anh ấy đã nói gì với chú?" Giọng Tần Đồng như mất tiếng, cố gắng mấy lần mới tìm lại được giọng nói, cậu khàn khàn hỏi, trong giọng lại mang theo vẻ gấp gáp:

"Anh ấy đã hứa với chú cái gì?"

trưởng khoa Cao cũng ngẩng mắt lên, dùng một biểu cảm khó tin nhìn Tần Đồng:

"Không phải, cậu không biết chuyện này sao?"

Biểu cảm của Tần Đồng trở nên hơi xấu hổ: Tôi...

Biểu cảm của trưởng khoa Cao càng xấu hổ hơn:

"Tôi... tôi không nên nói sai lời chứ... Ai, tôi thật là không hiểu nổi giới trẻ các cậu bây giờ."

"Cho nên... rốt cuộc Trình Trạch Sơn đã nói gì với chú?" Lời đã đến nước này, Tần Đồng đơn giản bất chấp tất cả, tiếp tục truy hỏi trưởng khoa Cao:

"Nếu chuyện này liên quan đến tôi, dù sao chú cũng phải cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì."

"Không được không được, chuyện giữa hai cậu tôi không nhúng tay vào." trưởng khoa Cao vội vàng xua tay, giọng vô cùng kiên quyết,

"Tôi vừa nãy đã nói nhiều rồi, tôi không biết Tiểu Trình không nói với cậu, cụ thể chúng tôi nói gì thì cậu đi hỏi cậu ấy đi."

Tần Đồng vẫn không cam tâm: Nhưng mà...

"Đừng nhưng nhị gì cả, cậu nói không lại tôi đâu." trưởng khoa Cao kín như bưng, vẻ mặt giữ bí mật tuyệt đối, một lát sau lại không nhịn được bổ sung:

"Bất quá Tiểu Trình thật sự rất để ý cậu, ai, cậu không biết cậu ấy đã hứa với tôi những gì đâu."

Tần Đồng: ...

trưởng khoa Cao. Tần Đồng thật sự không thể nhịn được nữa, nói năng chính trực:

"chú nếu muốn nói thì nói, không muốn nói thì đừng có úp úp mở mở."

trưởng khoa Cao xấu hổ ho khan hai tiếng.

"Không phải tôi nói cậu Tiểu Tần, Tiểu Trình thật sự..."

Im lặng hai giây sau, trưởng khoa Cao lại một lần nữa mở miệng:

"Cậu không biết lúc đó cậu ấy nói chuyện với tôi cái giọng điệu đó, chậc chậc..."

Hai người qua lại vài lần, Tần Đồng vẫn không moi được gì từ miệng trưởng khoa Cao, kiên nhẫn hoàn toàn cạn kiệt, Tần Đồng tùy tiện kiếm cớ, không ngoảnh đầu lại mà đi ra khỏi văn phòng trưởng khoa.

Quá nhiều nghi hoặc vây quanh trong đầu Tần Đồng, cậu nóng lòng trở về văn phòng bác sĩ, muốn túm Trình Trạch Sơn ra khỏi văn phòng, tìm một chỗ nói chuyện cho ra lẽ.

Hôm nay vận may của Tần Đồng rất tốt, vừa đẩy cửa ra đã thấy Trình Trạch Sơn ngồi ở vị trí làm việc, đây đối với bác sĩ Trình gần như ngày nào cũng lên bàn mổ mà nói tuyệt đối là chuyện hiếm thấy.

Từ xa nhìn sườn mặt lạnh lùng của Trình Trạch Sơn, Tần Đồng bỗng nhiên có chút do dự, bước chân vốn dồn dập cũng đột nhiên khựng lại.

Hai người suốt thời gian này vẫn luôn hờn dỗi, hôm qua Tần Đồng về Thượng Hải, Trình Trạch Sơn vốn muốn ra ga đón cậu, nhưng Tần Đồng từ chối, thế cho nên đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt kể từ sau Tết Dương lịch lần trước.

Lâu lắm không gặp, hiện giờ đột nhiên nhìn thấy, Tần Đồng thế nhưng nhất thời không biết nên nói gì, thậm chí những điều đã nghĩ sẵn trong đầu cũng quên sạch, đại não trở nên trống rỗng.

Tần Đồng vẫn cảm thấy khó tin, không tưởng tượng ra Trình Trạch Sơn sẽ đồng ý với trưởng khoa Cao điều kiện gì, thậm chí cậu còn bắt đầu nghi ngờ mức độ đáng tin của lời trưởng khoa Cao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!