Chương 48: (Vô Đề)

Nhìn thấy ba chữ Trình Thế Xương, hô hấp của Tần Đồng chợt nghẹn lại.

Phản ứng đầu tiên của cậu là Trình Thế Xương lại đến gây chuyện, rồi sau đó mới nhớ ra, chính mình đã hẹn Trình Thế Xương gặp mặt, ông hẳn là đến xác nhận thời gian và địa điểm.

Trình Trạch Sơn ngồi bên cạnh, biểu cảm cười như không cười, Tần Đồng thế nhưng nhất thời không phân biệt được rốt cuộc tình huống nào tốt hơn.

Loại thứ nhất có nghĩa là họ sắp phải đối mặt với chuyện lớn, loại thứ hai lại trắng trợn nói với Trình Trạch Sơn rằng mình đã lén lút liên hệ với Trình Thế Xương sau lưng hắn.

Có liên hệ đều là chuyện nhỏ, Tần Đồng thật sự sợ Trình Trạch Sơn hiểu lầm, cho rằng mình đạt được thỏa thuận gì đó với Trình Thế Xương, dù sao ở chỗ Trình Trạch Sơn, cậu là người có tiền án.

Trình Trạch Sơn chủ động công bố đáp án, hắn ghé sát lại một chút, tay đặt lên vai Tần Đồng, trừng phạt nhéo nhéo sau cổ cậu:

"Khá lắm, giỏi giang thật, nếu không phải cuộc điện thoại vừa rồi, anh còn không biết em định lén lút gặp Trình Thế Xương."

Tần Đồng có chút hoảng sợ, trở tay nắm lấy cổ tay Trình Trạch Sơn, vội vàng hoảng hốt giải thích:

"Anh đừng hiểu lầm mà Trình Trạch Sơn, em không có đáp ứng Trình Thế Xương bất kỳ điều kiện gì, chỉ là muốn nói chuyện với ông ta một chút, muốn hỏi xem làm thế nào ông ta mới có thể từ bỏ việc nhằm vào chúng ta."

Vẫn là loại tình huống thứ hai tệ hơn một chút, Tần Đồng nghĩ.

Bảy năm trước hai người chia tay cũng là vì Trình Thế Xương, hiện tại tình huống tương tự lại xảy ra, không chỉ Trình Trạch Sơn mà Tần Đồng cũng cảm thấy vô cùng lo lắng.

Có lẽ là ngồi trên xe quá lâu, đầu ngón tay Trình Trạch Sơn hơi lạnh, da gáy Tần Đồng nổi lên một lớp da gà, cậu theo bản năng muốn né sang một bên, nhưng Trình Trạch Sơn không cho, hắn đè vai cậu ấn về phía mình.

Ngón tay của bác sĩ ngoại khoa rất có lực, bóp chặt sau cổ Tần Đồng, cậu căn bản không còn chỗ nào để trốn, bị bắt quay đầu đối diện với Trình Trạch Sơn, giọng cậu thận trọng nói:

"Thật xin lỗi anh Trạch Sơn, em không nên lén lút liên hệ với Trình Thế Xương sau lưng anh, nhưng em thật sự không có ý định thỏa hiệp với ông ta."

Trình Trạch Sơn hơi nhướng mày:

"Anh có nói anh không tin em sao?"

Tần Đồng càng chột dạ, nửa xoay người, một tay đặt lên vai hắn, hờ hững ôm hắn, ngửa đầu hôn nhẹ lên khóe môi hắn:

"Thật sự không lừa anh... bác sĩ Trình, tiến sĩ Trình, anh Trình..."

Khi làm nũng, cậu luôn thích gọi Trình Trạch Sơn như vậy.

Trình Trạch Sơn có chút bất đắc dĩ lắc đầu, ngón cái ấn lên môi cậu, rất có nguyên tắc từ chối nụ hôn của cậu:

"Em gọi anh thế nào cũng vô dụng, bởi vì anh thật sự không hề không tin em."

Tần Đồng cuối cùng cũng nhận ra làm như vậy không có tác dụng, cậu ngẩng mắt lên, có chút nghi hoặc đánh giá Trình Trạch Sơn, lại phát hiện hắn dường như thật sự không có ý nghi ngờ mình, mí mắt hắn khép hờ, đáy mắt thế nhưng mang theo vài phần ý cười.

Anh... Tần Đồng chớp chớp mắt, học lại lời hắn nói: Anh tin em sao?

Trình Trạch Sơn cuối cùng cũng khẽ bật cười, hắn cúi người xuống, hôn lên nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt Tần Đồng:

"Đương nhiên anh tin, bằng không anh căn bản sẽ không quay lại với em lần nữa."

Giọng Trình Trạch Sơn ấm áp dịu dàng, không hề chứa bất kỳ ý chất vấn nào, vì thế thần kinh căng thẳng của Tần Đồng cũng bất giác thả lỏng, cậu khẽ thở dài, lộ ra vẻ khó xử, nhỏ giọng giải thích với Trình Trạch Sơn:

"Trước đây anh luôn nói mình có thể giải quyết chuyện này, nói không hy vọng em liên hệ quá nhiều với Trình Thế Xương, cho nên em rối rắm rất lâu, cuối cùng vẫn không nói cho anh biết..."

"Trước đây em cũng luôn nói với anh có chuyện gì thì đừng giấu em, đến bây giờ anh mới hiểu được cảm giác của em lúc đó."

Trình Trạch Sơn khẽ thở dài, nói,

"Anh quả thật không hy vọng em liên hệ với Trình Thế Xương, nhưng càng không hy vọng em lén lút liên hệ với ông ta sau lưng anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!