Mắt Tần Đồng chớp chớp, thật sự không ngờ Trình Trạch Sơn muốn nói chính là ý này.
Cậu há miệng thở dốc, muốn nói mình không để bụng những thứ đó, nhưng bỗng nhiên nhớ ra, Trình Trạch Sơn dường như vẫn luôn là người như vậy.
Trước kia hai người ở bên nhau, mỗi một ngày kỷ niệm của họ, Trình Trạch Sơn đều sẽ nghiêm túc lên kế hoạch. Có khi Tần Đồng quên mất ngày nào đó mà cậu tự cho là không quá quan trọng, còn bị Trình Trạch Sơn cau mày dạy dỗ, nói cho cậu biết
"Mỗi ngày giữa chúng ta đều là kỷ niệm đáng giá".
Lòng Tần Đồng mềm nhũn, giống như trái tim được một đôi tay nâng niu đặt vào dòng suối nước nóng, cả trái tim đều được sưởi ấm đến mềm mại.
Có lẽ vì chậm chạp không nghe thấy Tần Đồng đáp lại, giọng Trình Trạch Sơn nhiễm chút sốt ruột:
"Em không tin anh sao? Anh đảm bảo sẽ không lâu đâu, cho anh thêm một tháng, không, hai tuần, anh chỉ cần hai tuần là đủ."
"Hai tuần thì làm được gì chứ, vẫn là một tháng đi." Tần Đồng lắc đầu, cười từ chối hắn:
"Nếu muốn bắt đầu chính thức, vậy phải dùng nhiều thời gian hơn để chuẩn bị, anh nói xem có đúng không?"
Trình Trạch Sơn khẽ ừ một tiếng, Tần Đồng chợt đổi ý, một lần lật đổ lời mình vừa nói, nhíu mày lắc đầu:
"Không được không được, anh đừng chuẩn bị, anh cho em một tháng, để em lại một lần nữa thổ lộ với anh, được không?"
Đương nhiên không phải muốn làm trái ý Trình Trạch Sơn, nhưng nếu nói muốn theo đuổi Trình Trạch Sơn, vậy Tần Đồng phải nghiêm túc theo đuổi, nào có lý để Trình Trạch Sơn tốn tâm tư thổ lộ với mình.
Tần Đồng giãy ra khỏi vòng tay Trình Trạch Sơn, hai tay nâng khuôn mặt hắn, rất nghiêm túc nhìn vào mắt hắn:
"Anh thích kiểu bắt đầu như thế nào? Anh nói cho em biết, để em chuẩn bị."
Không cần.
Trình Trạch Sơn từ chối dứt khoát lưu loát, tay hắn lót sau đầu Tần Đồng, một lần nữa kéo Tần Đồng vào lòng, ngữ khí có vẻ đặc biệt bướng bỉnh:
"Lần trước chính là em đề nghị bắt đầu, lần này nhất định phải để anh, em không được chuẩn bị bất cứ thứ gì."
Hai người đàn ông ba mươi tuổi, trong chuyện nhỏ này lại đặc biệt trẻ con, như hai học sinh tiểu học hiếu thắng, vì một viên kẹo mà tranh cãi đến đỏ mặt tía tai.
Tần Đồng cảm thấy có chút buồn cười, đưa tay chọc chọc sườn eo Trình Trạch Sơn, còn muốn trêu chọc hắn vài câu, rồi rất nhanh ý thức được điều gì đó, có lẽ vì đoạn tình cảm trước của họ kết thúc không tốt, mới khiến Trình Trạch Sơn cố chấp như vậy với một sự bắt đầu mới tinh.
"Được thôi được thôi... Anh quyết định, em nghe anh."
Cảm xúc vi diệu chảy tràn trong lòng, Tần Đồng cố ý làm bộ vẻ bất đắc dĩ, lặng lẽ đưa tay ôm lấy eo Trình Trạch Sơn, sau đó theo đường eo bất động thanh sắc mà dò xuống dưới.
Trình Trạch Sơn nhướn mày, bắt lấy bàn tay không an phận của Tần Đồng, vẻ mặt nghiêm chỉnh hỏi cậu:
"Không phải nói nghe anh sao? Cái này là ý gì đây?"
Tần Đồng vẫn cười tủm tỉm, cố ý thổi hơi vào cổ áo ngủ xộc xệch của hắn, hạ thấp giọng nói:
"Không thể trắng trợn bắt em nghe lời, dù sao cũng phải cho em chút lợi lộc chứ, đúng không?"
Không phải quá chấp nhất vào chuyện này, chỉ là cảm xúc trong lòng dồn nén quá nhiều, nếu tạm thời không thể chính thức ở bên nhau, dù sao cũng phải tìm một lối thoát khác để giải tỏa.
Huống chi vừa nãy dùng tay giúp Trình Trạch Sơn một lần, Tần Đồng biết Trình Trạch Sơn không thoải mái, chính cậu cũng không thoải mái, lúc này một lần nữa cảm xúc dâng trào, Tần Đồng không muốn lãng phí đêm đẹp này.
Trình Trạch Sơn biết Tần Đồng nghĩ gì, còn cố ý trêu cậu, nắm cổ tay cậu không cho cậu động:
"Hay là thôi đi, bằng không lát nữa đến giữa chừng em lại kêu dừng, khó chịu chẳng phải là anh sao?"
Em không kêu dừng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!