Chương 39: (Vô Đề)

Nhìn vẻ mặt sốt ruột của Tần Như Nhạn, Tần Đồng có chút cạn lời, nhéo nhéo mũi mình rồi hỏi:

"Ơ hay, em giải thích cho anh trước xem nào, cái 'anh rể' là xưng hô gì đấy?"

Cạn lời không chỉ vì cách xưng hô này, mà còn vì phản ứng của Tần Như Nhạn. Tần Đồng chống khuỷu tay lên bàn, hơi nghiêng người, nhìn Tần Như Nhạn nghiêm túc nói:

"Tiểu Nhạn, anh không có đùa với em đâu, anh hy vọng em cũng đừng nhất thời xúc động. Lịch trình của hai anh em mình đã định hết rồi, nếu anh cứ thế về thì em tính sao?"

"Em thì sao cũng được, ở bên cạnh lặng lẽ ăn cẩu lương thôi." Tần Như Nhạn ngồi đối diện Tần Đồng, trả lời một cách đương nhiên, một lát sau bỗng nhiên nhận ra vấn đề:

"Từ từ đã, anh, anh không về không phải là vì em đấy chứ?"

Tần Đồng không nói gì, chỉ nhìn Tần Như Nhạn cười.

Tần Như Nhạn lập tức nhíu mày, vội vàng xua tay nói:

"Anh đừng như vậy mà anh, đặt lịch trình này nọ đúng là vất vả, em không phủ nhận, nhưng so với những thứ lung tung rối loạn đó, em càng hy vọng anh vui vẻ."

Nồi lẩu trên bàn vẫn sôi ùng ục, làn khói trắng mờ ảo che phủ biểu cảm của Tần Như Nhạn, nhưng giọng cô lại vô cùng chân thành.

Tiểu Nhạn, anh...

Môi Tần Đồng khẽ động, bỗng nhiên không biết nên nói gì. Tần Như Nhạn là một cô em gái tốt, quá chu đáo, vì thế mọi lời lẽ đều trở nên nhạt nhẽo.

"Thôi thôi, đừng anh anh em em nữa, mau đặt vé về đi." Tần Như Nhạn cười giúp cậu quyết định, thúc giục:

"Nếu anh thật sự cảm thấy có lỗi với em, thì hãy nói chuyện tử tế với anh rể em, sớm ngày cưa đổ anh ấy đi, đợi hai người kết hôn nhớ cho em ngồi bàn chính là được."

Tần Đồng lần nữa cạn lời:

"Sao mọi người ai cũng chấp niệm với bàn chính thế hả?"

Nhưng lời đã nói đến nước này, do dự nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tần Đồng ngước mắt, nhìn thẳng vào mắt Tần Như Nhạn nghiêm túc nói:

"Cảm ơn em, Tiểu Nhạn."

Hai anh em ngồi ở quán lẩu một lát, Tần Đồng đổi vé tàu  đã đặt sang hôm nay. Cũng may tính Tần Như Nhạn vội vàng, vừa rồi lo lắng quá nên trực tiếp kéo Tần Đồng đến quán lẩu, khách sạn bên kia Tần Đồng còn chưa kịp làm thủ tục nhận phòng, giờ có thể được hoàn trả toàn bộ tiền.

Chỉ tiếc thời gian lúc này hơi muộn, không còn vé tàu phù hợp, Tần Đồng đành nghiến răng đặt một vé máy bay hạng thương gia, mất mấy ngàn tệ.

Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, Tần Như Nhạn nói muốn cùng Tần Đồng ra sân bay, Tần Đồng không muốn cô vất vả, nhưng khuyên mãi không được, cuối cùng hai người cùng nhau ngồi taxi ra sân bay.

Vừa xuống xe, điện thoại Tần Đồng bỗng nhiên vang lên, là cuộc gọi của Trình Trạch Sơn.

Tần Đồng sững người một chút, vội vàng ấn nút nghe:

"Sao vậy? Có chuyện gì sao?"

Lúc Tần Đồng gọi điện cho Trình Trạch Sơn, thái độ của hắn đã có chút kỳ lạ, giờ hắn chủ động gọi, Tần Đồng không khỏi có chút lo lắng.

Tim Tần Đồng đập thình thịch, trong lòng cầu nguyện, hy vọng là cậu nghĩ nhiều, hy vọng Trình Trạch Sơn không nhắc đến chuyện liên quan đến Trình Thế Xương, bởi vì có những lời cậu vẫn muốn nói trực tiếp trước mặt hắn, cậu cần phải tận mắt nhìn thấy hắn, tự tay ôm hắn mới có thể yên tâm.

Bên kia điện thoại, giọng Trình Trạch Sơn có vẻ vô cùng bình tĩnh, hắn hỏi Tần Đồng:

"Bây giờ em đang ở đâu?"

Hả? Tần Đồng có chút ngơ ngác, nhưng vẫn thành thật trả lời:

"Lúc nãy em gọi cho anh chẳng phải đã nói rồi sao? Em đến Du Thị tìm em gái."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!