Một số chuyện thoạt nhìn rối rắm, phức tạp, nhưng chỉ cần hé lộ một chút manh mối, những phần còn lại sẽ dễ dàng được giải quyết.
Ngồi trên tàu cao tốc, cạnh cửa sổ, Tần Đồng chống khuỷu tay lên bệ nhỏ, mắt chăm chú vào dòng chữ trên màn hình, bỗng nhiên cậu cảm thấy như bừng tỉnh, mọi thứ trước mắt trở nên rõ ràng.
Vì sao dạo này hắn luôn tỏ ra bất an như vậy?
Vì sao đêm đó sau buổi diễn, hắn đột ngột đến nhà cậu?
Trong lòng Tần Đồng trào dâng một dự cảm mãnh liệt, sự khác thường gần đây của Trình Trạch Sơn có liên quan đến Trình Thế Xương.
Kìm nén mọi cảm xúc, Tần Đồng chấp nhận lời mời kết bạn của Trình Thế Xương. Cậu quá căng thẳng, ngón tay run rẩy mãi mới bấm được nút đồng ý.
Tin nhắn vừa gửi đi, tin nhắn của Trình Thế Xương đã lập tức tới: [Chào cậu, lâu rồi không gặp, Tiểu Đồng.]
Nhiều năm trước, Trình Thế Xương cũng từng kết bạn với Tần Đồng, sau đó khi Tần Đồng chia tay Trình Trạch Sơn theo ý ông, cậu đã xóa hết tất cả những người có liên quan đến hắn, đương nhiên bao gồm cả Trình Thế Xương.
Giờ đây, hai người lại kết bạn lần nữa.
Nhìn tin nhắn của Trình Thế Xương, Tần Đồng vẫn theo bản năng cảm thấy khó chịu. Cậu mãi mãi ghi nhớ cái cảm giác đau đớn xé tim gan khi xưa, như thể xương cốt bị rút ra từng khúc sau khi cậu đồng ý với Trình Thế Xương.
Nể tình Trình Thế Xương là trưởng bối, Tần Đồng đáp lại khá khách khí: [Chào chú Trình, xin hỏi chú có chuyện gì vậy?]
Thái độ của Trình Thế Xương chẳng khách khí chút nào: [Vậy tôi nói thẳng nhé Tiểu Đồng, chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận ổn thỏa rồi sao?
Sao cậu lại tìm đến Trạch Sơn?]
Tần Đồng nhất thời nghẹn lời, do dự một lát mới nhắn: [Thưa chú, tôi nghĩ chú đã hiểu lầm một chuyện. Không phải tôi tìm đến Trình Trạch Sơn, mà là anh ấy về nước tìm tôi trước.]
Ai tìm ai trước không phải là trọng điểm, Tần Đồng cũng hoàn toàn không để ý chuyện này. Hai người có thể đến được bước này đương nhiên là do cả hai đều có tình cảm với nhau, nhưng Tần Đồng đơn giản là không quen với cái thái độ đương nhiên này của Trình Thế Xương.
Thực ra, Trình Thế Xương không hề quan tâm đến Trình Trạch Sơn, ông chỉ coi hắn như một vật sở hữu, cảm thấy mọi thứ của hắn đều cần ông kiểm soát, mọi hành động đều phải được ông cho phép.
Bên kia im lặng một lát, dường như bị lời nói của Tần Đồng làm nghẹn lại, nhưng rất nhanh đã phản ứng: [Được, tôi thừa nhận, đúng là Trạch Sơn về nước trước, nhưng cậu hoàn toàn có thể từ chối nó, đó là điều cậu đã hứa với tôi trước đây.]
Tần Đồng đáp lại: [Ở đây chú đã hiểu lầm chuyện thứ hai. Tôi chia tay với Trình Trạch Sơn trước đây không phải vì thỏa thuận gì với chú cả.
Sở dĩ tôi làm như vậy chỉ là vì hy vọng anh ấy có một tương lai tốt đẹp hơn.]
Có lẽ nhận ra Tần Đồng không phải là quả hồng mềm dễ bắt nạt như ông nghĩ, giọng điệu của Trình Thế Xương trở nên chua ngoa: [Vậy thì sao? Bây giờ cậu không hy vọng nữa à?
Cậu là người ích kỷ đến vậy sao?]
Tần Đồng không khỏi cười lạnh một tiếng: [Đương nhiên tôi hy vọng, nhưng điều đó không liên quan gì đến tình cảm của chúng tôi cả, cũng không cần phải hy sinh bất cứ điều gì mới có thể trọn vẹn.]
Dù đã sớm biết Trình Thế Xương đã làm những gì, Tần Đồng vẫn không ngờ ông lại có thể trắng trợn đổi trắng thay đen như vậy, rõ ràng kẻ ích kỷ là ông.
Không đợi ông trả lời, Tần Đồng liên tục nhắn tin: [Nếu nói đến đây, tôi cũng muốn hỏi chú một chút. Rốt cuộc chú không cho hai chúng tôi ở bên nhau là vì mục đích gì?
Và vì sao chú lại không muốn Trình Trạch Sơn học y?]
Trình Thế Xương hiển nhiên bị chạm vào chỗ đau, lập tức giở giọng điệu quen thuộc: [Tiểu Đồng, lời này của cậu có vẻ không lễ phép rồi. Tôi còn có mục đích gì nữa chứ, đương nhiên là tôi muốn tốt cho Trạch Sơn.
Tôi là cha ruột của nó, có người cha nào lại không muốn con mình tốt đẹp đâu?]
Tần Đồng: [Vậy nên việc chú không quan tâm đến Trình Trạch Sơn khi anh ấy còn nhỏ, đến khi lớn lên lại hoàn toàn không để ý đến ý tưởng và nguyện vọng của anh ấy, đó cũng là một phần trong kế hoạch của chú sao?]
Trình Thế Xương: [Những điều cậu nói tôi đều thừa nhận, tôi quả thật đã làm không tốt. Nhưng đó là chuyện bất đắc dĩ, nếu Trạch Sơn sinh ra ở nhà họ Trình, thì cần phải gánh vác trách nhiệm của người thừa kế.]
Có lẽ nhận ra giọng điệu của mình hơi lạnh lùng, Trình Thế Xương nói thêm: [Đương nhiên, Tiểu Đồng, tôi cũng hy vọng cậu sống tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!