Chương 36: (Vô Đề)

Đây không phải lần đầu tiên họ làm chuyện này.

Từ thời đại học đến giờ, cơ thể đối phương quá quen thuộc. Chỉ một ánh mắt của Trình Trạch Sơn cũng đủ khiến Tần Đồng hiểu hắn muốn gì, có thể dễ dàng khơi gợi phản ứng cơ thể cậu.

Nhưng trừ lần đầu tiên, Trình Trạch Sơn phần lớn thời gian đều dịu dàng. Hắn rất để ý đến phản ứng của Tần Đồng, luôn muốn xác nhận đi xác nhận lại rằng cậu có thể chấp nhận rồi mới tiến đến bước tiếp theo, rất ít khi giống như lần này, vừa gấp gáp vừa mạnh bạo, tựa hồ muốn nghiền nát cậu rồi nuốt trọn vào bụng.

Cảm giác xa lạ  khiến tinh thần Tần Đồng căng thẳng tột độ, nhưng kỳ thực cậu cũng không hề ghét loại cảm giác này. Khi đối diện với Trình Trạch Sơn, Tần Đồng xưa nay không có nguyên tắc.

Huống chi, Trình Trạch Sơn quả thật quá hiểu rõ cơ thể cậu, hắn biết phải làm thế nào mới có thể khiến cậu thoải mái.

Trong chuyện mang lại khoái cảm cho Tần Đồng, Trình Trạch Sơn là một học trò giỏi vô cùng có thiên phú.

Trong những ngày xa cách, Tần Đồng thỉnh thoảng sẽ tự mình giải quyết, cũng đã thử qua một vài sản phẩm, nhưng không có thứ gì có thể thay thế cảm giác mà Trình Trạch Sơn mang lại.

Mồ hôi và nước mắt hòa lẫn vào nhau, làm ướt dính cả hàng mi, khiến trước mắt Tần Đồng một mảnh mơ hồ.

Như chìm trong biển cả mênh mông, Tần Đồng theo sóng biển không ngừng nhấp nhô, cuộn trào, sức lực toàn thân bị vắt kiệt từng chút một, mỗi đốt xương đều bị đập vỡ ra rồi tái tạo lại.

Không biết qua bao lâu.

Mặt biển  cuối cùng cũng dịu lại.

Tần Đồng đã mệt đến ngón tay cũng không nhấc nổi, cánh tay hờ hững đặt trên vai Trình Trạch Sơn. Trình Trạch Sơn ôm cậu đi tắm.

Có lẽ là vì vận động trước khi ngủ, Tần Đồng ngủ một giấc vô cùng say, nằm trong vòng tay Trình Trạch Sơn, hơi thở cậu tràn ngập mùi hương của hắn.

Cho đến khi—

7 giờ sáng.

Tiếng chuông báo thức chói tai vang lên, phá tan giấc mộng đẹp của Tần Đồng.

Tần Đồng vô cùng khổ sở trở mình, còn muốn ngủ tiếp, Trình Trạch Sơn đã ngồi dậy, vỗ nhẹ vai cậu: "Tiểu Đồng, dậy thôi."

Dù sao cũng là dân công sở đã đi làm lâu năm, không còn là sinh viên tự do tùy hứng nữa. Mặc kệ tối hôm trước lăn lộn đến mấy giờ, sáng hôm sau cả hai đều phải đúng giờ đi làm.

Huống chi hôm nay còn là thứ hai, trong khoa còn có cuộc họp, cả hai muốn xin nghỉ cũng chẳng tìm ra lý do.

Tần Đồng không tình nguyện ngồi dậy khỏi giường, vừa dụi mắt vừa bất mãn lẩm bẩm: "Chẳng phải tại anh sao... Hôm qua em đã anh dừng rồi mà..."

"Được được được, đều là anh sai." Trình Trạch Sơn cũng không giận, hùa theo cậu nói, "Lần sau buổi tối cứ trực tiếp đẩy anh ra, đừng vừa lầm bầm nói không cần, vừa cố ý cọ vào đùi anh."

Tần Đồng bị giọng điệu nghiêm trang của hắn chọc cười, ngước mắt trừng hắn một cái, nhưng khóe mắt lại cong cong, ý cười bên trong giấu cũng không giấu được.

"Em có cọ anh chỗ nào đâu?" Giọng Tần Đồng mềm mại mơ hồ: "Bác sĩ Trình của chúng ta sao lại vu oan người vô tội thế? Anh có bằng chứng nào nói em cọ anh?"

Kỳ thực đều là trêu đùa nhau thôi. Chuyện có thể đi đến bước này, giữa hai người ai cũng không vô tội. Trình Trạch Sơn là người đề nghị trước, Tần Đồng cũng chẳng thiếu những lần lén lút quyến rũ hắn.

Hai người anh một câu em một câu trêu ghẹo nhau, khiến căn phòng ngủ nhỏ bé của Tần Đồng thêm vài phần sinh khí, cũng làm cho ngày thứ hai vốn dĩ khổ sở trở nên dễ chịu hơn.

Sau khi rửa mặt xong, Trình Trạch Sơn xuống hầm lấy xe, Tần Đồng thì phụ trách đi mua bánh bao ở tiệm bánh mì nổi tiếng kia. Lúc lấy điện thoại ra quét mã thanh toán, Tần Đồng mới phát hiện tin nhắn Đinh Xán Dương gửi tối qua: [ Thằng nhóc cậu giỏi thật đấy, dám sau lưng anh em lén lút bỏ trốn với Trình Trạch Sơn đúng không? ]

Mặt Tần Đồng hơi nóng lên, trả tiền xong, xách theo bánh bao và sữa đậu nành, vẻ mặt trấn định trả lời Đinh Xán Dương: [ Sao có thể gọi là bỏ trốn được? Chúng tôi chỉ là tiến hành một vài giao lưu sâu sắc và thân thiện thôi mà ]

Tối hôm qua lo lắng sợ hãi một hồi lâu, giờ Tần Đồng đã bất chấp tất cả. Dù sao chuyện nên làm hay không nên làm cậu đều đã làm, cũng chẳng để bụng Đinh Xán Dương muốn trêu chọc mình thế nào.

Đinh Xán Dương quả nhiên không bỏ qua cho Tần Đồng, trực tiếp gọi điện thoại, giọng điệu kỳ quái: "Ôi chao, giờ mới trả lời tin nhắn tôi đấy à, thằng nhóc cậu chẳng lẽ giờ mới dậy hả? Thế nào, tối qua làm chuyện xấu gì rồi?"

"Tôi... tôi không có làm gì cả, chỉ là làm một vài chuyện thích làm thôi mà," Tần Đồng ấp úng, còn muốn giả vờ vô tội. Đinh Xán Dương thở dài, giọng nghiêm túc hỏi cậu: "Vậy tình hình hiện tại giữa cậu và Trình Trạch Sơn là thế nào... Hai cậu làm lành rồi hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!