Chương 35: (Vô Đề)

Hồi đại học, Tần Đồng còn non nớt, tính cách lại rụt rè. Gặp phải kiểu người như Chu Nghĩa Địch, cậu hoàn toàn không biết phải làm sao, chỉ biết lén lút buồn bã sau lưng. Nhưng giờ đây, Tần Đồng đã không còn là chàng trai trẻ năm xưa.

Cậu có thể đã đánh mất cái khí phách ngông cuồng

"không sợ trời không sợ đất", nhưng có thêm sự từng trải và tự tin mà năm đó cậu không hề có.

Miệng nói năng không khách khí, nhưng trên mặt Tần Đồng vẫn nở nụ cười chân thành, như thể chỉ là những người bạn cũ lâu năm đang trêu đùa nhau một chút, chẳng ai có thể bắt bẻ được điều gì.

Biểu cảm của Chu Nghĩa Địch khựng lại, rõ ràng không ngờ Tần Đồng nói thẳng toẹt ra như vậy. Anh ta muốn cãi lại, nhưng chẳng nghĩ ra lý do gì, cuối cùng chỉ có thể cười gượng gạo nói:

"Đâu có đâu Tiểu Tần, cậu vừa ngồi ở trên sofa, tôi không, không thấy được, ha ha..."

Tần Đồng cũng không vạch trần, chỉ nghiêng đầu cười với anh ta, giọng trêu chọc:

"Anh thế này không được rồi, hồi chúng ta còn ở chung phòng, mắt anh đã kém, không ngờ bao nhiêu năm trôi qua mà mắt vẫn chẳng khá hơn chút nào."

Chu Nghĩa Địch cười phụ họa một cách gượng gạo:

"Biết sao được, tuổi già sức yếu mà, Tiểu Tần thông cảm nhé."

Tần Đồng lười biếng gật đầu:

"Không cần thông cảm đâu, dù sao sau này chắc chúng ta cũng chẳng gặp nhau thường xuyên."

Đây là lời nói thật.

Sau khi tốt nghiệp, cuộc sống anh ta không ra gì, sau này nghe nói anh  ta chuyển về làm ở một bệnh viện nhỏ ở quê, nhưng vẫn bị mọi người xa lánh.

Chu Nghĩa Địch bị Tần Đồng nói cho á khẩu, mặt lúc trắng lúc xanh, không nhịn được mà lên giọng dạy đời:

"Tiểu Tần này, tôi thấy cậu còn trẻ, không muốn so đo nhiều làm gì, sao cậu cứ không chịu bỏ qua vậy? Người trẻ tuổi vẫn nên biết chút lễ nghĩa chứ."

Lời vừa dứt, Trình Trạch Sơn đứng bên cạnh bỗng dưng lên tiếng, lạnh lùng nói:

"Bạn học này, chúng ta đều là bạn cùng khóa, việc Tiểu Tần gọi cậu một tiếng"anh

"là tình cảm, không gọi cũng là bổn phận, cậu không cần lấy chuyện tuổi tác ra để ép em ấy."

"Không phải, Trạch Sơn cậu..." Chu Nghĩa Địch khựng lại, cố gắng nở nụ cười,

"Chúng ta bao nhiêu năm là bạn học, cậu còn không hiểu tôi sao Trạch Sơn, tôi ..."

Trình Trạch Sơn cắt ngang lời anh ta:

"Nếu nhớ không nhầm thì chúng ta đã rất nhiều năm không liên lạc, hơn nữa ngay cả hồi còn đi học, chúng ta cũng không thân thiết gì lắm."

Chu Nghĩa Địch hoàn toàn cứng họng: ...

Nói ra thì buồn cười, mấy người rõ ràng là cùng khóa, Chu Nghĩa Địch lại cứ thích phân chia đẳng cấp. Đừng nhìn vẻ kiêu căng ngạo mạn của anh ta với Tần Đồng, lúc này Trình Trạch Sơn vừa mở miệng,  anh ta lập tức không dám cãi lại, cũng coi như là

"gậy ông đập lưng ông".

Tần Đồng đứng bên cạnh xem đủ trò vui, đứng dậy khỏi chiếc ghế lười, chẳng thèm để ý đến Chu Nghĩa Địch đang ngơ ngác giữa phòng khách, lập tức đi về phía bếp, nói:

"Thời gian cũng gần đến rồi, hay là chúng ta chuẩn bị trước đi? Bật lò nướng lên, lát nữa bọn họ đến là có thể bắt đầu luôn."

Trình Trạch Sơn không nói gì, tự nhiên đi theo Tần Đồng vào bếp, hoàn toàn lơ Chu Nghĩa Địch.

Chu Nghĩa Địch đứng tại chỗ, đi không được mà ở cũng không xong, cuối cùng chỉ biết sờ sờ mũi, lặng lẽ phụ giúp hai người một tay, chẳng còn chút khí thế kiêu căng ngạo mạn nào nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!