Chương 34: (Vô Đề)

Đừng tưởng hai người mặt mày nghiêm túc, kỳ thực chỉ đang đùa giỡn. Hắn hiểu rõ mối quan hệ hiện tại của cả hai, còn cậu cũng chẳng màng đến cái gọi là danh phận.

Cậu đang tận hưởng cái giai đoạn mập mờ này, cảm thấy thú vị và có chút k. ích th. ích.

Sau một hồi quấn quýt trêu đùa, Tần Đồng rúc sâu vào lòng hắn, cuối cùng cũng nghiêm túc hỏi:

"Nói thật đi, anh có định đi họp lớp không? Đinh Xán Dương hồi đại học được lòng người lắm, chắc chắn sẽ rủ được nhiều bạn bè đến đấy."

"Anh không thích mấy chỗ ồn ào náo nhiệt đó, với lại cũng không thân thiết với họ." Trình Trạch Sơn lắc đầu từ chối, rồi lại âu yếm véo nhẹ má cậu, nói:

"Em cứ đi chơi vui vẻ với bạn bè đi, xong việc nhắn tin cho anh, anh sẽ lái xe đến đón em."

Tần Đồng hiểu tính hắn, không ép buộc, chỉ cười gật đầu:

"Được thôi, vậy làm phiền bác sĩ Trình rồi. Lần sau rảnh em mời anh ăn cơm."

Vừa dứt lời, tin nhắn của Đinh Xán Dương liền gửi đến: [ À này, cậu với Trình Trạch Sơn dạo này thế nào rồi? Có muốn rủ hắn đi cùng không? ]

Tần Đồng nheo mắt nhìn tin nhắn, theo phản xạ muốn từ chối, nhưng Trình Trạch Sơn chợt đổi ý:

"Đừng vội trả lời, anh đi cùng em."

"Sao thế hả bác sĩ Trình?"

Tần Đồng không vui ra mặt, giọng điệu có chút bất mãn,

"Vừa nãy anh còn bảo không muốn đi cơ mà? Thấy tin nhắn của anh Xán Dương là đổi ý ngay?"

Trình Trạch Sơn không hề giận, giọng điệu bình thản giải thích:

"Mấy người bạn hồi đại học đều biết em đang ở đây. Nếu em đi mà anh không đi, chắc chắn họ sẽ sinh nghi."

Hồi đại học, Tần Đồng và Trình Trạch Sơn dính nhau như hình với bóng. Dù không ai biết chuyện tình cảm của cả hai, nhưng ai cũng rõ họ thân nhau đến mức có thể mặc chung một chiếc quần.

"Họ nghi ngờ thì kệ họ chứ, em có ngại gì đâu."

Tần Đồng bĩu môi, rất tự nhiên nói,

"Người khác nghĩ sao là việc của họ, chuyện giữa hai ta chỉ có hai ta rõ nhất. Anh không cần vì thế mà làm những chuyện mình không muốn."

"Không hẳn là không muốn, chỉ là không thích lắm."

Trình Trạch Sơn lắc đầu, không mấy để tâm nói,

"Hơn nữa lần trước Đinh Xán Dương rất để ý đến chuyện của hai ta, nhân dịp gặp mặt lần này, anh cũng muốn nói chuyện rõ ràng với cậu ấy, để cậu ấy không phải lo lắng cho chúng ta nữa."

"Hóa ra vẫn là vì anh ấy."

Tần Đồng lại bật cười, nhưng lần này rõ ràng là giọng trêu chọc,

"Xem ra mặt em không đủ lớn. Em mời anh không được, thế nào cũng phải để anh Xán Dương mời anh mới chịu đi."

"Ừ, mặt em không lớn, mặt Đinh Xán Dương lớn hơn."

Trình Trạch Sơn bị Tần Đồng chọc cười, cúi xuống cắn nhẹ lên xương quai xanh cậu, để lại một dấu răng đỏ ửng,

"… Đồ vô lương tâm, anh từ chối Đinh Xán Dương, chẳng phải là nể mặt em sao?"

Tần Đồng bị cắn cũng không giận, vừa cười hì hì dùng ngón tay ấn vào vết đỏ kia, vừa nhắn tin cho Đinh Xán Dương: [ Cảm ơn anh đã quan tâm, tụi tôi dạo này ổn rồi, họp lớp tụi tôi cùng đi. ]Sau đó, vì cái dấu răng trên cổ, Tần Đồng bị đồng nghiệp trong khoa trêu chọc mấy ngày liền, hỏi cậu có tin vui gì không, rồi lại dò hỏi đối phương rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể khiến bác sĩ Tần độc thân bao năm nay động lòng phàm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!