Chương 33: (Vô Đề)

Nếu là thời đại học, Tần Đồng có lẽ còn thử tin tưởng Tần Như Nhạn một chút, nhưng Tần Đồng hiện tại đã ba mươi tuổi, không còn là tên ngốc, tin vào chuyện Tần Như Nhạn có thể giúp cậu theo đuổi người khác chẳng khác nào tin trời sập xuống – đều là chuyện viển vông.

Huống chi, dây dưa với Trình Trạch Sơn lâu như vậy, Tần Đồng thật sự không muốn có thêm bất kỳ biến số nào nữa. Mỗi một bước cậu đi đều cẩn trọng đến mức nơm nớp lo sợ, như giẫm trên băng mỏng.

Tần Như Nhạn vẫn không cam tâm, nhiệt tình tiến cử bản thân với Tần Đồng hết lần này đến lần khác, đôi mắt sáng long lanh ánh lên vẻ chờ mong, biểu cảm trên mặt tự tin và hăng hái như một chú mèo nhỏ vểnh đuôi.

Thế nhưng, dù cô em gái có tài ăn nói đến đâu Tần Đồng cũng không mảy may lay động. Đến khi bị làm phiền đến mức không còn cách nào khác, cậu với tay lấy quả táo trong giỏ trên bàn trà, không nói không rằng nhét vào tay cô, bảo:

"Ăn đi con bé này, muốn ăn gì nữa thì nói anh, anh dẫn đi ăn ngon, nhưng ăn xong rồi thì cấm nhắc lại chuyện này."

…… Được thôi, Tần Như Nhạn mắt láo liên, không biết nghĩ ra cái gì, cười hì hì nói,

"Anh không muốn thì em không nhắc nữa. Em muốn ăn quán bít tết ở dưới lầu bệnh viện mình ấy!"

Tần Đồng hơi nghi hoặc nhìn cô, cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không thể nói rõ ở điểm nào. Cậu chỉ có thể cảnh cáo:

"Được, em muốn ăn gì anh cũng dẫn đi, nhưng em tuyệt đối đừng có làm chuyện lung tung đấy."

"Sao lại thế được chứ, anh nghĩ em là người thế nào vậy?" Tần Như Nhạn bĩu môi nhìn Tần Đồng, nói,

"Anh cứ yên tâm một vạn phần đi, em tuyệt đối sẽ không làm những chuyện"lung tung rối loạnđó đâu. Cô cố tình nhấn mạnh bốn chữ kia.

Tần Đồng vẫn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng chỉ có thể tin cô, gật đầu nói:

"Thôi được, không còn sớm nữa, đi, anh dẫn em đi ăn bít tết."

Tần Như Nhạn cười hắc hắc, vội vàng đáp lời:

"Cảm ơn anh, anh trai em là nhất!"

***

Những ngày sau đó, Tần Đồng có thể nói là canh phòng Tần Như Nhạn nghiêm ngặt. Mỗi tối về nhà, việc đầu tiên cậu làm là hỏi xem hôm nay cô đã làm gì, sợ cô gây ra chuyện xấu.

Biểu hiện của Tần Như Nhạn thì vẫn bình thường như mọi ngày. Thỉnh thoảng bị Tần Đồng hỏi nhiều, cô còn tỏ vẻ không vui, lầm bầm bảo cậu đừng có hỏi nữa.

Qua lại nhiều lần, thấy Tần Như Nhạn quả thật không có ý định gây chuyện, Tần Đồng cũng dần thả lỏng cảnh giác, không còn tiếp tục để mắt đến cô nữa. Rốt cuộc, Tần Đồng còn đang bận theo đuổi Trình Trạch Sơn, có thời gian rảnh, cậu cũng muốn tìm hắn trò chuyện nhiều hơn.

Chiều hôm đó, Tần Đồng lướt thấy một nhà hàng Nhật trên một ứng dụng đánh giá khá tốt. Cậu thuần thục chia sẻ cho Trình Trạch Sơn, hỏi: [Bác sĩ Trình cuối tuần có rảnh không?

Em mời anh ăn đồ Nhật nhé?]

Trong khoảng thời gian này, Tần Đồng thường xuyên hẹn Trình Trạch Sơn đi ăn. Hắn có khi đồng ý, có khi từ chối, hoàn toàn tùy thuộc vào tâm trạng. Nhưng Tần Đồng vẫn nhiệt tình vô cùng, bị từ chối cũng không giận.

Tần Đồng vốn là một người nhiệt tình, trước đây luôn cố gắng kìm nén bản thân. Lúc này, cuối cùng cậu đã hạ quyết tâm, đương nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.

Sau khi gửi tin nhắn, Tần Đồng hồi hộp nhìn điện thoại. Nhưng đến tận lúc tan làm, Trình Trạch Sơn vẫn không trả lời cậu.

Ban đầu, Tần Đồng còn nghĩ Trình Trạch Sơn đang bận. Nhưng quay đầu lại, cậu thấy hắn đang ngồi ngay bên cạnh. Từ góc độ của Tần Đồng, cậu có thể nhìn thấy màn hình máy tính của hắn.

Rất nhiều lần, cậu thấy Trình Trạch Sơn mở WeChat, nhưng không trả lời tin nhắn của cậu, như thể điện thoại hắn có hệ thống chặn tin vậy.

Đến giờ tan làm, các bác sĩ trong khoa lần lượt rời đi. Trình Trạch Sơn cũng đứng dậy chuẩn bị về. Tần Đồng không nhịn được, gọi hắn lại:

"Trình Trạch Sơn, anh chờ một chút!"

Trình Trạch Sơn khựng lại, đứng im tại chỗ, không quay đầu lại, chỉ bình tĩnh hỏi:

"Sao vậy, bác sĩ Tần có gì chỉ thị sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!