Mười phút sau.
Ngồi ở ghế phụ cạnh Trình Trạch Sơn, Tần Đồng cúi đầu nhìn mũi chân mình, tay chân cũng không biết nên để vào đâu.
Sao đột nhiên thành ra thế này?
Tần Đồng thật sự không thể hiểu nổi, rõ ràng giây trước Trình Trạch Sơn còn từ chối lời mời của cậu, giây tiếp theo đã muốn đưa cậu về nhà?
Chẳng lẽ hắn đột nhiên nổi hứng, định bụng thương xót mà ngủ với cậu?
Kỳ thật Tần Đồng vẫn còn hơi đau, ngày đó Trình Trạch Sơn quá ác, sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu mới phát hiện bẹn đùi mình bầm tím.
Nhưng nếu Trình Trạch Sơn muốn, Tần Đồng cũng không phải không thể, dù sao hiện tại là Tần Đồng đang theo đuổi người ta, cậu dường như không có quá nhiều quyền từ chối…
Đến rồi.
Giọng Trình Trạch Sơn đột nhiên vang lên.
Tần Đồng giật mình hoàn hồn, mới phát hiện xe đã dừng ở dưới lầu nhà mình.
Vậy, vậy cái đó… Tần Đồng lắp bắp một chút, theo bản năng mở miệng:
"Có muốn lên nhà em ngồi một lát không?"
Trình Trạch Sơn hơi nhướn mày, như đang suy tư điều gì mà nhìn Tần Đồng, nói: Em rất muốn?
Tần Đồng quả thực là khó lòng giải thích:
"Không phải .... anh…"
"Anh có nói câu đó đâu." Trình Trạch Sơn vẻ mặt vô tội, còn học giọng Tần Đồng:
"Nhưng em cứ nhất định nghĩ vậy, anh cũng không còn cách nào."
Tần Đồng: ……
Được rồi, lên đi.
Trình Trạch Sơn nhàn nhạt cười một tiếng, rất tự nhiên dời mắt đi
"Thời gian không còn sớm, anh cũng muốn về nhà, bác sĩ Tần."
Tần Đồng thật sự không biết nên nói tiếp thế nào, vừa quẫn bách vừa xấu hổ, vội vàng tháo dây an toàn xuống xe, không quay đầu mà đi thẳng.
Trình Trạch Sơn ngồi trong xe, ngửa đầu nhìn dãy cửa sổ, xem đèn cảm ứng từng chiếc sáng lên rồi lại tắt.
Sau khi tất cả ánh đèn đều tắt, Trình Trạch Sơn cuối cùng cũng quay đầu xe, rời khỏi dưới lầu nhà Tần Đồng.
Bên kia.
Tần Đồng mặt đỏ bừng bừng trở về nhà, mở cửa phòng, bỗng nhiên phát hiện trong nhà đèn sáng trưng.
Anh! Tần Đồng cố gắng không nghĩ nhiều, Tần Như Nhạn đã nhảy ra, cười hì hì nói:
"Anh có nhớ em không! Em về rồi đây ——!"
Vân tay Tần Như Nhạn vẫn luôn được lưu ở khóa cửa nhà Tần Đồng, Tần Đồng không ngạc nhiên khi cô có thể vào nhà, nhưng vẫn cảm thấy kỳ lạ:
"Tiểu Nhạn? Sao em về rồi? Không ở trường học sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!