Đó là một nụ hôn vụng về đến lạ.
Đêm qua cả hai đã trao nhau nụ hôn quá đỗi nồng nhiệt, đến nỗi cánh môi cậu sớm đã rách toạc. Giờ phút này, khi môi cậu một lần nữa chạm vào môi hắn, Tần Đồng cảm nhận được một cơn đau nhói khẽ khàng. Thế nhưng, cậu không hề buông hắn ra, ngược lại còn siết chặt thêm nụ hôn này.
Thân thể Trình Trạch Sơn khẽ cứng đờ, hiển nhiên không ngờ Tần Đồng sẽ nói ra những lời như vậy. Nhưng hắn vẫn không đẩy cậu ra, mà nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo cậu, cẩn thận như đang nâng niu một món đồ thủy tinh mỏng manh dễ vỡ.
Hoặc có lẽ, chính Trình Trạch Sơn mới là món đồ thủy tinh ấy.
Bàn tay của bác sĩ ngoại khoa vốn dĩ luôn vững vàng, nhưng tay hắn lúc này run rẩy đến kỳ lạ. Hắn chậm rãi nâng tay lên, một tay khẽ nâng cằm Tần Đồng, giọng nói cũng run run không ngừng: "Tần Đồng, em… em có biết mình đang nói gì không…?"
"Em muốn theo đuổi anh, Trình Trạch Sơn. Cho em một cơ hội, để em có thể đưa anh trở về bên em." Đôi mắt Tần Đồng sáng long lanh, nghiêm túc nhìn thẳng vào hắn, trong đáy mắt tựa hồ có vô vàn tinh tú đang lưu chuyển. Thấy hắn chần chừ không nói, vẻ mặt Tần Đồng thoáng hiện nét tủi thân: "Anh không tin em sao? Vậy em phải làm thế nào anh mới tin em?"
"Anh…" Giọng Trình Trạch Sơn khàn khô, nhưng ngữ khí vô cùng kiên quyết: "Anh không muốn em theo đuổi anh."
Động tác của Tần Đồng khẽ khựng lại. Trình Trạch Sơn tiếp lời: "Chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi. Anh không muốn em lại phải đuổi theo anh nữa. Em nói thích anh, anh tin. Em nói gì, anh cũng tin."
Giọng nói hắn đầy vẻ cẩn trọng, khiến tim Tần Đồng thắt lại từng cơn đau nhói, như có một bàn tay vô hình đang tùy ý bóp nghẹt, hoặc như ai đó vừa vắt nước chanh trực tiếp lên trái tim cậu.
"Hay là… vẫn cứ để em theo đuổi anh một chút đi…" Tần Đồng vươn tay nắm lấy tay Trình Trạch Sơn, nhẹ nhàng cọ đầu vào lòng bàn tay hắn, nói: "Em biết anh nguyện ý tin em, nhưng em cũng hiểu rõ những tổn thương mà em đã gây ra cho anh. Cho em một chút thời gian thôi, anh xem biểu hiện của em sau này."
Tần Đồng đương nhiên biết Trình Trạch Sơn thật lòng muốn tin tưởng cậu, nhưng cậu cũng hiểu rõ những lần cậu cự tuyệt đã gây ra bao nhiêu tổn thương cho hắn.
Trình Trạch Sơn không muốn nhắc lại những chuyện đó, nhưng Tần Đồng không thể giả vờ như không biết gì. Trình Trạch Sơn giống như một chú mèo bị bỏ rơi, sau khi được tìm thấy sẽ trở nên ngoan ngoãn vô cùng. Nhưng Tần Đồng không muốn hắn trở nên ngoan ngoãn như vậy, cậu muốn Trình Trạch Sơn cảm nhận được tình yêu của cậu.
Nếu có thể, Tần Đồng thật sự muốn biến Trình Trạch Sơn thành một chú mèo nhỏ, muốn ôm hắn vào lòng mà âu yếm, cũng muốn cẩn thận chải chuốt bộ lông mềm mại của hắn.
Trình Trạch Sơn dở khóc dở cười: "Sao lại có người cứ nhất định đòi theo đuổi người khác thế? Anh đồng ý rồi mà em còn không vui…"
"Đúng vậy, em không vui." Tần Đồng nói một cách dứt khoát: "Dù sao em cũng muốn theo đuổi anh, anh không có quyền từ chối."
Cuối cùng Trình Trạch Sơn cũng bật cười. Hắn ngước mắt nhìn Tần Đồng, nghiêm túc nói: "Tần Đồng, anh cũng không phải dễ dàng theo đuổi như vậy đâu. Nếu em thật sự muốn theo đuổi anh, thì phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đấy."
"Vậy thì nhất định rồi." Tần Đồng vội vàng gật đầu liên tục, nở một nụ cười rạng rỡ: "Anh cứ xem biểu hiện của em sau này đi."
Cả hai cứ thế trò chuyện vu vơ, cùng nhau rời giường, ngồi vào bàn ăn những món điểm tâm sáng mà Trình Trạch Sơn đã mua.
Chỉ tiếc, Trình Trạch Sơn không ở nhà Tần Đồng được lâu. Bác sĩ ngoại khoa mà, lúc nào cũng bận rộn, dù đã xin nghỉ phép vẫn còn một đống công việc cần giải quyết. Ăn sáng xong, hắn vội vã trở về bệnh viện.
Ăn no nê xong, Tần Đồng lười biếng nằm dài trên giường. Cậu không có nhiều việc để làm, nghỉ ngơi chính là nghỉ ngơi. Hơn nữa, đêm qua cậu thức gần như cả đêm, quả thật không còn chút sức lực nào.
Tuy nhiên, hôm nay Tần Đồng không hề cảm thấy nhẹ nhõm.
Cậu đang suy nghĩ về một vấn đề vô cùng nghiêm túc: mình nên theo đuổi Trình Trạch Sơn như thế nào?
Ngoài miệng nói thì dễ nghe, nói "Anh cứ xem biểu hiện của em", nhưng "biểu hiện" lại là một từ ngữ quá trừu tượng, cậu hoàn toàn không biết rốt cuộc mình nên biểu hiện như thế nào.
Tần Đồng rất muốn giống như hồi đại học, ngày ngày quấn lấy Trình Trạch Sơn. Nhưng bây giờ thì không được, cả hai đều có công việc riêng, cậu quấn lấy hắn chỉ gây thêm phiền phức cho hắn mà thôi.
Tin nhắn của Phương Nhạc Khải gửi đến khi trời đã nhá nhem tối, Tần Đồng vẫn còn nằm ngơ ngác trên giường: [Tiểu Tần, anh nhận lương rồi, tối ra ngoài làm vài ly không?]
Tần Đồng giật mình, lập tức bật dậy khỏi giường, gọi điện thoại cho Phương Nhạc Khải.
"Anh đang ở đâu?" Tần Đồng vội vã hỏi: "Em có chuyện muốn tìm anh, lập tức luôn."
Nếu Tần Đồng cần tìm một người để hiến kế, Phương Nhạc Khải hiển nhiên là người thích hợp nhất. Anh ta hiểu rõ Trình Trạch Sơn, càng hiểu rõ Tần Đồng, biết hết mọi chuyện đã xảy ra giữa hai người.
Tám giờ tối.
Quán nướng gần bệnh viện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!