Đau quá.
Da môi mỏng, cảm giác đau cũng nhạy cảm hơn những chỗ khác, cơn đau nhói từ khóe môi truyền đến, hốc mắt Tần Đồng lập tức đỏ hoe, chóp mũi cay xè, nước mắt sinh lý trào ra khóe mắt.
Nhưng đây là trước cửa nhà cậu, cậu lại sợ làm hàng xóm hiểu lầm, sợ gây ra phiền phức không cần thiết, vì thế chỉ có thể hờ hững đẩy Trình Trạch Sơn, căn bản không dám dùng lực, tay đặt trước ngực Trình Trạch Sơn, mơ hồ như chấp nhận hắn làm càn.
Đại khái là bị phản ứng lấy lòng của Tần Đồng làm cho hài lòng, từ sâu trong cổ họng Trình Trạch Sơn phát ra một tiếng cười trầm thấp, động tác cũng dần dần dịu dàng hơn, tay hắn đỡ sau đầu Tần Đồng, để Tần Đồng gối lên lòng bàn tay mình, phòng ngừa Tần Đồng bị tường cộm, giọng điệu vẫn không chịu buông tha, gần như nỉ non hỏi cậu: "Tên nhóc kia có gì tốt?
Hai người cũng hôn nhau như chúng ta sao?"
"Không phải, chúng tôi…" Tần Đồng hơi hé miệng, cố gắng muốn giải thích, Trình Trạch Sơn lại không cho cậu cơ hội giải thích, một lần nữa cúi đầu hôn lên môi cậu.
"Suỵt – không cần nói cho tôi." Giọng Trình Trạch Sơn ép xuống rất thấp, rõ ràng là hắn đang bắt nạt Tần Đồng, nhưng cố tình giọng hắn lại có vẻ ủy khuất như vậy, như sợ Tần Đồng sẽ chạy mất: "Thật vất vả mới có không gian chỉ hai chúng ta, tôi không muốn nghe thấy tên người khác từ miệng em."
Thôi vậy.
Không nên nói lý với người say.
Tần Đồng bất đắc dĩ từ bỏ ý định giải thích, chủ động vươn tay ôm lấy cổ Trình Trạch Sơn, ngửa đầu chấp nhận nụ hôn như mưa bão của hắn, động tác ôn hòa mà mềm mại, như đang an ủi một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Cho đến khi…
Đùi truyền đến xúc cảm quen thuộc mà xa lạ.
Ở bên nhau nhiều năm như vậy, những điều nên làm hay không nên làm đều đã làm, Tần Đồng không thể không biết ý nghĩa của nó, da đầu lập tức căng thẳng, cảm giác như điện giật lan tỏa khắp cột sống.
Chẳng phải người say không được sao?
Ý niệm này mơ hồ nhảy ra trong đầu Tần Đồng.
Nhưng cậu không kịp nghĩ sâu hơn, nụ hôn của Trình Trạch Sơn lại ập xuống.
Không giống như vừa rồi, nụ hôn lần này rõ ràng nhiễm sự kiều diễm và ái muội, nóng bỏng và tham lam, dường như muốn chiếm đoạt Tần Đồng từng chút một.
"Chuyện như vậy hai người cũng từng làm sao?" Giọng Trình Trạch Sơn khàn khàn, dừng bên tai Tần Đồng, như đang dụ dỗ cậu không ngừng chìm xuống, ngón cái hắn ấn xuống môi dưới Tần Đồng, lòng bàn tay hơi thô ráp lướt qua cánh môi cậu: "Cậu ta có hiểu rõ cơ thể em như tôi không? Có thể làm em sướng đến khóc lên không?"
"Chúng tôi, không có…"
Tần Đồng khó khăn thốt ra vài chữ, giọng một lần nữa bị cắt ngang, Trình Trạch Sơn vươn tay giữ lấy ngón tay cậu, ấn ngón trỏ hắn vào vân tay: "Tần Đồng, em quay lại nhìn tôi đi, tôi không để bụng quan hệ của em với cậu ta là gì, cũng không cần danh phận gì cả… Cậu ta có thể làm em vui vẻ tôi cũng có thể, tôi có thể làm người tình bí mật của em."
Ngón tay Trình Trạch Sơn run rẩy đến lợi hại, thử rất nhiều lần mới mở được khóa cửa, tiếng "tít tít" máy móc truyền đến, kí. ch th. ích thần kinh vốn đã mẫn cảm của Tần Đồng, như có thứ gì đó đột nhiên đứt đoạn.
Như vậy hèn mọn, cẩn trọng, Tần Đồng không thể thờ ơ, cậu chỉ cảm thấy cả trái tim mình như bị Trình Trạch Sơn thiêu đốt.
"Muốn… sao?" Tần Đồng túm lấy cà vạt Trình Trạch Sơn, làm chiếc áo sơ mi vốn chỉnh tề của hắn nhăn nhúm, ác ý cắn xuống xương quai xanh dưới cổ áo hắn, nói: "Nhà em không có đồ, anh muốn thì đi mua… Nhanh lên."
"Tôi có mang theo." Trình Trạch Sơn dùng đầu gối đẩy cửa phòng, nâng mông Tần Đồng bế bổng cậu lên, vừa tiếp tục hôn cậu, vừa khàn giọng hỏi: "Phòng tắm ở đâu? Chỉ cho tôi."
……
……
Sau đó ký ức của Tần Đồng thật sự có chút mơ hồ, chỉ nhớ rõ hai người xiêu vẹo đi vào phòng tắm, rồi lại xiêu vẹo lên giường.
Trong căn nhà không lớn này, trong căn phòng nhỏ thuộc về riêng Tần Đồng, Trình Trạch Sơn từng chút từng chút, hoàn toàn bao phủ Tần Đồng bằng hơi thở của hắn.
---
Buồn ngủ quá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!